Có những đêm, giữa tĩnh lặng của thành phố đang ngủ, tôi chợt thấy mình nhỏ bé và trống trải. Cảm giác cô đơn không phải đến từ sự thiếu vắng người bên cạnh, mà là thiếu một người thật sự hiểu mình. Một người đủ tinh tế để nhận ra tôi đang mệt, dù ngoài mặt vẫn tỏ ra ổn. Tôi không cần một người hoàn hảo, chỉ cần một người sẵn sàng ở lại – khi tôi im lặng, khi tôi yếu lòng, khi cuộc sống chẳng còn gì ngoài áp lực.Tôi đã quen với việc tự gồng mình vượt qua mọi thứ. Quen mạnh mẽ quá lâu đến mức đôi…