Khoảng lặng của cảm xúc (2)
Cuộc đời của mỗi người điều là những câu chuyện,có những câu chuyện bạn viết ra là thật,có những chuyện bạn viết ra là diễn tưởng.nó khác ở chỗ,chuyện thật bạn viết bằng cuộc đời bạn đi qua,còn truyện diễn tưởng bạn viết ra bằng vai của tác giả.là thật hay diễn tưởng cũng bắt đầu bằng những cảm xúc của người viết ra.bạn xem là thật thì nó là thật,bạn xem là giả thì nó là giả.
_có một cô gái sinh ra trong một gia đình đầy đủ cha,mẹ và anh chị em.cứ ngỡ bản thân cô sẽ hạnh phúc,nhưng cuộc sống vốn dĩ không như ý,cha mẹ cô không hợp nhau,cuộc sống của họ chỉ có những lời oán trách.những cuộc cải nhau,có máu và nước mắt.cuộc hôn nhân không hạnh phúc,họ có thể chọn ly hôn,nhưng họ vẫn cứ sống cùng nhau,ngày ngày làm khổ nhau.khi còn bé trong ký ức của một đứa trẻ,nó dần hình thành những ký ức không tốt.những ký ức buồn cứ ngày một lớn dần,mỗi xuân đi qua nhìn nhà nhà vui vẻ, chợt lòng tuổi thân với nỗi buồn thầm giấu,thời gian cứ trôi một hai năm trôi qua. Cứ dần trôi lên thành con số hàng chục.nỗi buồn cứ thế nhân đôi với thời gian.cảm xúc lẩn quẩn giữa nỗi hận và yêu thương.cô gái hận tình yêu của họ,khiến cô yêu họ bao nhiêu thì đau mấy nhiêu.đôi lúc cô hận sự tồn tại của mình,nếu cô không tồn tại thì có lẽ sẽ không đau như thế.con người khi tồn tại trong nỗi hận thì cũng là lúc con người dần thay đổi.có những nỗi đau khi đau quá sẽ thành oán hận,oán một người rất mệt mỏi, oán người không nên oán càng mệt hơn,nếu một đứa trẻ đánh bạn, bạn có thể đánh trả,nhưng có Những Người Bạn không nỡ trả lại,bạn muốn yêu thương nhưng nhận lại vết thương, bạn muốn hận nhưng lòng lại không nỡ.bạn chỉ biết cô độc trong những cảm xúc của bản thân, bị cảm xúc trái ngược dần chiếm lấy trái tim mình ,nuốt dần đi nụ cười hồn nhiên,rơi vào bóng tối của cảm xúc, trong thế giới chỉ có bạn, ngồi đó, buồn, đau khổ, hận,những cơn gió thổi qua nhưng không lạnh bằng trái tim của mình. cô gái lúc đó từng ao ước có một bàn tay,có một hơi ấm,có một lời an ủi cho cô thêm sứ mạnh, cho cô thêm lý do để tồn tại.bất lực chờ đợi,hy vọng,rồi một ngày cũng có những tia sáng nhỏ bé,chợt thắt lên niềm tin của cô ấy,nhưng rồi cũng chính những tia sáng nhỏ bé đó dần giết chết đi hai chữ hy vọng.cô cứ hy vọng rồi lại thất vọng,đến nỗi cô không nhớ mình đã hy vọng bao nhiều lần rồi,cô chỉ biết rất nhiều,nhiều đến nỗi trong lòng biến thành nỗi sợ,sợ phải hy vọng rồi cho người khác cơ hội làm bản thân thất vọng.cô ghét người làm cô đau thì cô càng ghét bản thân nhiều hơn, vì cô ngu ngốc nên mới cho cơ hội làm đau bản thân.dần dần cô sống khép kín hơn, sống trong vỏ bọc cô tạo ra,cô biến bản thân thành kẻ vô tình,cô dần ghét tình cảm của thế gian,vì yêu làm con người đau khổ,vì yêu có sự chia ly của mất mát,cô biết bản thân sai khi học cách vứt đi tình cảm.cô biết trên thế giới này có những người tốt,có những câu chuyện tốt, không phải ai cũng xấu xa.chỉ là cô sống trong thế giới đó rất lâu, đau rất lâu, ngoài cách học vô tình để ít đau,ít cảm xúc thì cô không biết phải làm sao nữa.ít ra cô học vô tình thì cô tự bảo vệ bản thân nhiều hơn,dù cũng là đau nhưng sẽ ít hơn của quá khứ.dần dần bản thân cô ấy đánh mất đi nhiều thứ,mất đi cảm xúc của một người nên có,cô chỉ còn giữ cảm xúc của ghét, hận, và không thích.cô không biết đâu là thích,cô tự hỏi như thế nào là thích,cô cũng không biết yêu là gì,yêu phải có cảm giác gì, và hạnh phúc sẽ có cảm giác gì.có những đồ vật cô không ghét cũng không thích,có những người cô không yêu cũng không ghét, cảm xúc ở giữa chừng nên cô không định nghĩa được nó.là trái tim cô khép kín không chạm tới hay là cô vốn dĩ không muốn biết đến nó...
- 2 Tháng8, 2022
- 356 lượt xem
- Miễn bình luận