KẾT THÚC CÓ HẬU CỦA MỘT GIẤC MƠ
Tôi đã nghĩ rằng, đêm nay lại canh thức thâu đêm, khi mà cơn đau cứ làm cho tôi phải chạy vào toilet 5 phút một lần. Không còn thứ gì trong bao tử nữa, nhưng cảm giác vờn vờn trong cổ cứ làm tôi phát ngán, có những giây phút tôi đã ước rằng mình có thể chết đi, không phải là chết đi một lúc, mà là chết hẳn… và khi có sự giúp đỡ của người “tôi yêu”, dần dần tôi chìm vào cơn say. Tôi đã cố gắng để có thể ngủ, vì sợ người tôi yêu không thể ngủ. Từ đó, chuỗi chiêm bao bắt đầu xâm lấn vào giấc ngủ của tôi.
Giấc mơ đó chỉ có hai chúng ta, chuổi những giấc mơ chỉ có anh và em. Khởi đầu giấc mơ của chúng ta thật tuyệt vời, tay trong tay và chan chứa những kỹ niệm. Tưởng chừng như điều đó là hạnh phúc, và anh đã từng ước chúng ta sẽ vun đắp tình yêu của hai ta trong giấc mơ này. Khởi đầu của giấc mơ đó, anh và em tay trong tay dắt nhau dạo trên những con phố quen thuộc, những con đường làng, nơi đó có gia đình em, anh và những người thân của chúng ta. Chính nơi đó chúng ta đã gặp nhau, và đã nói những lời yêu với nhau. Nơi đây, bao kỷ niệm ùa về khiến hai ta vỡ òa trong hạnh phúc. Vội ôn lại những kỹ niệm của một thời. Đà Lạt, đúng ra nơi đây chính là nơi chúng ta gặp nhau. Đi bên em, anh thấy khóe mi mình cay cay, những giọt nước mắt xen lẫn nụ cười vì hạnh phúc. Hạnh phúc vì có em, hạnh phúc vì được em yêu thương và cả hạnh phúc vì tương lai luôn rạng ngời trong giấc mơ đó. Anh vội chỉ tay vào những chiếc thuyền vịt trên dọc bờ hồ Xuân Hương:
- Em, muốn xuống đạp vịt bơi hồ không? - Ừ, xuống đi… - Nhưng anh sợ lạnh lắm… - Ừ… Rồi từ đâu, một ốc đảo xuất hiện trong giấc mơ, nơi đó thật tuyệt vời. Bởi lẽ, nơi đó chỉ có anh và em, ngôi nhà nhỏ, bãi đá đẹp và cả bãi cát trải dài.
- Em biết không, trước đây anh hứa với bản thân mình rằng đây chính là nơi mà chúng ta sẽ chụp hình cưới. - Thật không vậy? - Em thích nơi này chứ? - Ừ… em rất thích… Nơi đó, chỉ có anh và em, một căn nhà nhỏ cho hai chúng ta và anh đã hứa với chính bản thân mình rằng anh sẽ vun đắp cho hạnh phúc của chúng ta. Chính nơi đây, con cái của chúng ta sẽ có được những ngày tháng hạnh phcus bên bố mẹ và gia đình. Và rồi… Hồi kết của giấc mơ đã tới, đây là nơi mà anh đã ước là chúng ta sẽ nắm tay nhau và nói lên những lời hứa ân tình, trao cho em nhẫn cưới và những lời hứa “trọn đời chung thủ và yêu thương em, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, để yêu thương và tôn trọng em mọi ngày trong suốt cuộc đời anh”, nơi đó chính là Nhà thờ Đức Bà Sài Gòn.
Tôi vội nhìn lên cây Thánh Giá và nói nhỏ với em: - Mày biết không, mỗi ngày sống của tao đều mong được có mày. - Vậy à? - Nhưng… ước mơ đó có lẽ đã đi vào dĩ vãng rồi mày à… Tôi lại tiếp: - Hôm bữa đi vào đây với anh, tao nói với anh là “sau này nếu như em cưới được Sang, em sẽ tổ chức lễ cưới tại nơi này anh à”… - Anh bảo “ kệ chú mày… lớn rồi… lo được cho bản thân rồi đó…
Em lặng thinh trong dòng người tham quan, bây giờ là lúc mà khóe mi tôi bắt đầu cay cay. Có lẽ anh đã yêu em rất nhiều, nhiều đến mức mà anh không thể tưởng tượng ra. Có nhiều khi anh muốn chấm dứt, nhưng lý trí anh không thể chiến thắng được tình cảm của mình. Nên anh đành mặc kệ cuộc đời mình vậy. Nắm tay nhau, dắt nhau ra khỏi ngôi thánh đường, cùng nhau đi một vòng khuôn viên thánh đường, nhìn lại nét đặc sắc của ngôi nha thờ rồi hai chúng tôi đi dạo trên một con đường lớn… Em vội hỏi tôi… - Ai đang nắm tay đấy? - Mày chứ ai nữa mà hỏi… - Mày là ai? - Sang - giờ chỉ có tao với mày thôi còn ai vào đây nữa… - ồ… biết vậy là tốt.Vô tình một cành lá quệt vào gò má tôi… - Ai hôn mày đấy ? - Vấp phải cành cây, có ai hôn đâu ? -Có đau không ? - Không sao mày à, nó quyệt nhẹ thôi ? Rồi em lại hôn tôi, tôi cảm nhận nụ hôn giống như là thật sự, cảm giác hạnh phúc thật sự. Lúc đó tôi chỉ ước hai chúng tôi có thể sống như thế này mãi mãi mà thôi. Từ đằng xa, một chiếc xe đang đi về hướng chúng tôi với một vận tốc cao, khi chiếc xe tới nơi tôi chỉ thấy ‘mình đang nằm trên vũng máu của mình’ ánh mắt tôi đang tìm kiếm em xung quanh những người dân chạy tới… một khe hở nhỏ đủ để tôi thấy em đang cố chạy thật xa. Tôi nghĩ có lẽ em sợ máu nên em tránh xa. Tôi nhắm mắt lại, rồi tôi sợ mình không thể gặp được em nên lặng lẽ nằm trong vũng máu của chính mình mà dõi theo dấu chân em. Em đang tay trong tay với một ai kia, người đó là ai vậy ? Sao lại đi với em ? Những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên má, những tiếng nấc kéo theo dòng máu đỏ tươi chảy ra nơi miệng và tôi vội gọi…
- Sang …. Sang … Sang ơi ? - Ở lại đây đi, ở lại với tao ? - Sang ơi ? đừng bỏ tao sang ơi ? - Tao xin mày, đừng đi, đừng bỏ tao mà…Tôi vội nhắm mắt và khóc… bỗng nghe một giọng đàn ông trạc tuổi 45 : - Alo … Alo… 115 phải không ? - Dến trước nhà thờ Đức Bà đi, có một bệnh nhân gặp tai nạn giao thông nguy kịch… - Nhanh lên… Trong tiếng ồn ào của những người dân đang vây quanh tôi và vũng máu đỏ tươi. Tôi vẫn cứ khóc, tôi khóc trong sự đau đớn và tuyệt vọng, máu không ngừng tuôn ra và theo đó là hai dòng nước mắt không ngừng chảy. Tôi thầm chúc em hạnh phúc khi em đã đi cùng ai kia khuất khỏi tầm nhìn. Mắt đang bị mờ dần đi, những giọt nước mắt và máu không ngừng rơi tuôn tràn ra… tôi cầu nguyện cùng Chúa cho em được hạnh phúc trọn đời, cầu nguyện cho em và người em trao yêu thương xong… tôi thấy mình đang chết dần. Trong suy nghĩ tôi đã kêu cầu với Chúa :
‘Giê-su, Maria, Giuse xin cứu rỗi linh hồn con’ Peter King
(tôi đã viết Từ năm 2016, lúc đang học tại ĐH Đà Lạt)
- 12 Tháng6, 2021
- 519 lượt xem
- Miễn bình luận