Việt Kiều kén vợ: Ngày làm Osin đêm về làm vợ.

Mỗi một con người được tạo hóa sinh ra là một kiệt tác, một điều rất kỳ diệu. Bài viết này không phán xét bất cứ ai, tác giả chỉ động lòng trắc ẩn với kiếp làm phụ nữ, với những mãnh đời của những người con xa xứ tha phương cầu thực, phiêu dạt nơi đất khách quê người để rồi bệnh tật chỉ còn mỗi 1 mình chịu đau thể xác. Cầu chúc các anh sớm vượt qua tất cả và tìm được hạnh phúc cho mình.
Việt Kiều kén vợ

Những ngày gần đây, Vietdating có dịch vụ mới là kết nối se duyên theo nhu cầu của các hội viên lựa chọn theo tiêu chí đặt ra. Vì thế cả ngày và đêm chuông điện thoại reo lên rộn ràng có khác. Đây là một trong những câu chuyện nghe đến thật nao lòng:

Buổi sáng chủ nhật, 6h trời âm u lành lạnh, mấy ngày mưa liên tục trắng cả đất trời nên mặt trời cũng ngủ quên không thèm dậy làm gì. Tiếng chuông điện thoại reo lên, theo kinh nghiệm của tôi thì 99% chỉ có các anh Việt Kiều là gọi giờ này( khoảng thời gian từ 4h đến 8h sáng). Nhìn đầu số + 61, đây là đầu số ở Úc. Vuốt nhẹ màn hình, tôi áp sát vào tai: Alo! Đầu dây bên kia, một giọng người đàn ông trạc khoảng hơn 50 tuổi cất lên:

Thưa cô, cho tui hỏi: Cô có phải là người kết bạn bốn phương không?

Tôi trả lời: Dạ phải, anh cần giúp gì không ạ?

Tui tên T ( xin lỗi giấu tên), tui muốn cô giới thiệu cho tui 1 cô cưới làm vợ, tui ly dị vợ đã được 3 năm rồi. Hiện tui có kinh doanh tự do và nuôi 2 đứa con. Trước đây tui làm xưởng nhưng giờ đã nghỉ hưu sớm vì làm việc quá sức nên bị đau cột sống, đi đứng rất khó khăn, chủ yếu là nằm. Khi còn ở VN tui học đến lớp 10, sau đó vượt biên qua đây, khổ lắm. Tôi sinh năm 1968, có nhà, có lương hưu. Tôi nghe câu chuyện của anh thật lôi cuốn, cảm động, lòng trắc ẩn trong tôi nổi lên. Ngay lập tức tôi yêu cầu anh gọi Video cho tôi, cũng là để tôi xác minh độ tuổi và hình ảnh có thật của anh. Trước mắt tôi hiện ra là 1 gương mặt hiền lành, chất phát, anh cao 1m73, nặng 75 kg, trông anh rất khỏe mạnh chứ không như trong trí tưởng tượng của tôi qua câu chuyện anh kể.

Tôi làm việc này nên cũng có những câu hỏi rất đời thường, rất thực tế. Tôi hỏi anh: Xin anh cho phép em hỏi: Khả năng tình dục của anh như thế nào? Vì em nghĩ hôn nhân ngoài tài chính kinh tế ra thì tình dục là nhân tố quyết định hạnh phúc gia đình. Nghe đến đây, tôi thấy vẻ mặt anh chau mày lại, anh nhìn tôi như dò xét. Có phải tôi đã nói gì sai không hay dò trúng đài phát sóng mà anh phát thanh liên tục:

Tui nói thiệt với cô, tui sinh năm 1968 có vẻ lớn tuổi, bệnh tật, nhưng khả năng tình dục của tui khỏi chê, gái cỡ nào tui cũng chiều. Sợ không chịu nổi tui đó chớ! Nhà tui đầy thuốc, loại gì cũng có! Nói đến đây, anh liền đứng dậy, tìm chỗ đặt điện thoại rồi đứng biểu diễn hình dáng với chiều cao 1m73 và cân nặng 75 kg cho tôi xem. Nhìn anh có vẻ rất tự hào về hình dáng của mình.

Tôi cố gắng khen anh vài lời: Wow! Phong độ lắm anh! Anh nhìn tôi, phán câu xanh rờn:

Hay cô chịu tui đi, tui chịu cô rồi đó, cô có giọng nói dễ thương quá, mặt hiền, phúc hậu. Cô ở đâu ? Làm gì? Chồng con ra sao?

Tôi mĩm cười trả lời: Dạ, trên web có nhiều cô gái xinh đẹp, tính tình hiền lành, em sẽ chọn cho anh vừa ý. Còn em thì không có nhu cầu, đừng để ý đến em. Em đang làm việc mà hàng ngày em vẫn làm, không chỉ mỗi mình anh, em xin lỗi. Vậy anh có nhu cầu gì cho em biết không?

Anh T trả lời hăng hái như học thuộc đâu sẵn: Tui gốc người Sài Gòn, tui đã từng có vợ người miền Tây, ly dị rồi, bây giờ tui thích lấy vợ miền Trung, nhất là Đà Nẵng, Huế càng tốt. Tui thích phụ nữ nấu ăn ngon, dịu dàng, nữ tính, ăn nói nhỏ nhẹ, chịu thương chịu khó. Quan trọng nhất là có sức khỏe để đỡ tui đứng lên nằm xuống. Chứ cưới về ốm yếu tui nuôi nữa là khổ lắm, kiếm phụ nữ tuổi từ 40 đến 45t không có con càng tốt, tui nuôi 2 đứa rồi, cưới thêm cô vợ, nuôi thêm đứa con của cổ nữa là chết tui luôn. Nếu cô nào đồng ý, gởi giấy tờ qua tui làm giấy kết hôn rồi tui bão lãnh qua, tui cần càng nhanh càng tốt, tui không có sức khỏe đề về VN 2, 3 lần đâu. Cô hiểu ý tui nói không?

Nghe những lời anh nói mà cảm giác của tôi có chút gì đó đau trong lòng. Có phải tôi đang đồng cảm với câu chuyện của anh hay tôi đau cho số phận của những người phụ nữ VN. Chắc có lẽ cả hai, tôi nghĩ vậy! Anh còn nói thêm với tôi: Nếu cô tìm cho tui được là tui hậu tạ cô.

Anh nói rất nhiều về gia đình trước đây đã đổ vỡ, về tương lai sau này. Nhưng đầu óc tôi cứ lãng vãng phiêu lạc nơi đâu. Anh còn nói:

Cô đừng nói với ai tui bệnh , khi nào bão lãnh qua đây họ biết lúc đó đã xong rồi. Nhớ lời tui dặn.

Vậy thì ra anh này tìm người kết hôn để bão lãnh qua , ban ngày làm Osin, chăm sóc bệnh nhân, ban đêm làm vợ. Trời! Cứ tưởng tượng ra cảnh này là chịu không nổi, thương cho thân phận người phụ nữ, cứ nghĩ sẽ không có ai dám lấy anh ta. Nhưng sự thật càng đau hơn khi tôi thử gọi cho 1 vài cô gái ở miền Tây, tôi nói rõ gia cảnh của anh T là vậy. Có nhiều cô đồng ý ngay, bất chấp tuổi tác, bệnh tật, các câu trả lời đều giống nhau:

Em đồng ý chị ạ, không sao, qua đó cố gắng vài năm xong bỏ kiếm thằng khác. Nghe đến đây mà hết hồn luôn!!!

Nhưng ông ta không chịu gái miền Tây, đòi miền Trung em à: Tôi trả lời. Cô gái này nói lại: Không sao, chị cho em số phone, em gọi nói ổng cho.

Thế đấy các bạn, mỗi người mỗi số phận, có nên đánh đổi cả cuộc đời mình vào 1 nơi xứ lạ mà bất chấp tất cả không? Sao phải trả giá cao quá vậy? Vừa chăm sóc bệnh nhân, vừa lo cho 2 đứa con của ông ta, rồi đến con mình, vừa phải phục vụ tình dục. Mà đâu phải bình thường!!! Đứng, ngồi dậy còn chưa nỗi sao thực hiện các động tác lật, quì... nhiều thế khác nữa!!! Thôi, mình nói đến đây tự các bạn suy diễn nhé, chắc suy đâu là đúng luôn đó! Kkkk