Tình đơn phương - Cao thượng hay yếu đuối
Tình đơn phương
Xin chào cả nhà mặc dù mình không phải cây viết nhưng mình cũng xin phép cả nhà đăng những bài vừa là cảm xúc, là câu chuyện. Mà lại vừa là những gì mình trải qua và cũng vừa là của mình tưởng tượng xin chia sẻ với mọi người. Mình mong muốn rằng sẽ có nhiều bạn trên Vietdating này sẽ viết chia sẻ những kinh nghiệm, những trải nghiệm, những cảm xúc, những kỷ niệm về tình yêu hay bất cứ điều gì mọi người muốn chia sẻ. Hãy viết dù thế nào và hãy được là chính mình tại đây. Mình tin rằng tất cả mọi người sẽ cùng đọc, cùng học hỏi, cùng đồng cảm, cùng chia sẻ với nhau. Để tạo ra một cộng đồng luôn sẵn lòng chia sẻ niềm vui, nỗi buồn, cũng như là nơi mà mọi người cảm thông, hiểu nhau hơn, cùng nhau vượt qua những khó khăn về mặt tinh thần. Chúc cả nhà mình sức khỏe, niềm vui. Rất mong sau bài viết này sẽ có nhiều, thật nhiều bài viết ạ.
(Bài viết hơi dài nên mọi người cố gắng ủng hộ đọc hết câu chuyện của mình nha ^^ cảm ơn rất nhiều)
Có một lần mình có trò chuyện với một người bạn mới quen về những chủ đề viết trên Vietdating. Bạn ấy có nói rằng hôm nào đó bạn thử viết về chủ đề “Tình đơn phương”. Và sau hôm đó mình có hoài niệm về câu chuyện của chính bản thân mình. Thời mình đã từng yêu đơn phương. Thứ cảm xúc mà mãi sau này không còn có được nữa. Mình cũng không biết đó là thứ tình yêu cao thượng không đòi hỏi gì ở đối phương. Luôn cầu chúc mọi điều tốt đẹp đến đối phương, một cách âm thầm, lặng lẽ. Đôi khi những cảm xúc hậm hực, hờn ghen trong lòng. Hay tình yêu đơn phương này là sự yếu đuối, kém cỏi của một người khi không dám thổ lộ tình cảm của bản thân với đối phương. Hôm nay mình xin kể với mọi người câu chuyện của bản thân mình.
Câu chuyện của mình xảy ra cách đây ngót nghét cũng cả gần hai chục năm khi đó mình mới học lớp 3. Hồi đó mình sống trong vùng quê nghèo, thành thử ra nhà mình cũng không ngoại lệ. Gia đình mình rất khó khăn, nhưng mình may mắn có gia đình hạnh phúc. Bố mẹ luôn quan tâm chăm sóc và dành tất cả mọi thứ tốt nhất có thể cho mình. Đâm ra mình hơi ương bướng và nghịch ngợm. Ở cái tuổi đó mình chưa biết suy nghĩ luôn đòi hỏi bố mẹ những thứ mình muốn, mà sau này mình biết nghĩ mình thấy thật thương ba mẹ mình.
Mình rất thích được đến trường, không phải vì mình ham học mà đơn thuần chỉ là ham chơi. Đến lớp mình có thể Đánh nhau, chọc các bạn và hay trốn học để chơi game. Nhưng rồi mọi thứ đã thay đổi tất cả khi mà mình biết cảm xúc yêu. Không còn bỏ học, biết quan tâm vẻ bề ngoài hơn. Cái bạn mà mình yêu đơn phương tên là Thảo, bạn ấy học cùng lớp với mình. Thảo với mình ở hai thôn cạnh nhau. Ba năm học cùng nhau, ngồi hay dãy bàn đối diện cạnh nhau trôi qua mà thực sự mình không có quá nhiều ấn tượng gì với Thảo.
Nhưng rồi vào một chiều mưa mùa hạ. Khi ấy lớp cũng sắp tan học. Những cơn mưa kéo đến rất nhanh, mây đen che kín bầu trời, gió bắt đầu thổi mạnh có hơi ẩm cuốn theo làm cho người thấy cảm thấy lành lành. Rào! Rào! Rào! Thế là cơn mưa tầm tã trút xuống. Mùi hăng hắc bốc lên do sân xi măng bị nắng thiêu đốt lâu ngày nay gặp nước mưa mà có mùi vị vậy. Và rồi tiết học cũng kết thúc. Cả lũ ùa nhau ra hành lang. Có những đứa thích đội mưa về thì vừa đùa trong mưa vừa té nước mưa trêu chọc bạn khác. Có bạn thì được gia đình đến đón. Còn tôi thì là thành phần nghịch ngợm trốn tránh việc nhà nên nán lại chút ít chưa về. Khi tôi ra về trời cũng đã sẩm tối rồi. Lúc ấy tôi có thoáng thấy một bóng đen nhỏ nhắn đứng khép nép bên hành lang. Đôi tay khoanh vào nhau ôm sát người hơi khom lại. Có vẻ người đó đang rét vì những giọt nước mưa theo gió hắt theo vào làm ướt người. Hay cũng như hình dánh cô đơn, lẻ loi trước giông tố.
Chợt lạnh sống lưng tôi nghĩ hay là ma chứ chả phải người. Sân trường vắng tanh một màu xám xịt. Nhưng với bản tính trước nay ngông ngênh không sợ gì nên tôi liền chạy xem đó là ai, thì hóa ra là Thảo. Người mà vài hôm sau tôi nảy lòng thương mến. Tôi liền nói bâng quơ : “Giờ này sao còn chưa về, có cần thằng này đưa về không, muộn rồi không về bố mẹ lại tưởng bị ai bắt cóc đi rôì đó nha”. Vừa dứt xong lời thì Thảo òa khóc không nói một lời. Mình thì chúa ghét nhìn thấy con gái khóc. Mình cảm thấy có lỗi gì đó trong việc này, nhưng không hiểu sao cái tính ương bướng của mình không cho mình nói những lời an ủi hay xin lỗi. Cứ thế lẳng lặng ra về. Để lại bóng nhỏ trên hành lang xa dần rồi biến mất. Vẻ ngoài mình cố tỏ ra cứng rắn, lạnh lùng như vậy nhưng thực chất trong tâm khảm của mình cứ day dứt không nguôi thấy ân hận điều gì đó.
Về đến nhà trời cũng đã tối bố mẹ mình đang đợi cơm. Bố mình hỏi: “Học hành gì mà về muộn vậy con?”. Mình trả lời: “Dạ mưa nên con về muộn, à à mà bố ơi, bố có biết gia đình cái Thảo lớp con không. Có lần bố đi họp phụ huynh bố ngồi cạnh bố bạn Thảo ấy”. Mình nói một chàng không dứt. Bố mình đang suy tư, thì mẹ mình nói : “Nhóc con của mẹ biết quan tâm để ý bạn nữ từ bao giờ thế hả”. Mình liền nói dối ngay, mình nói: “À! Chả là bạn ấy giờ học kém hơn trước nên con hỏi thôi”.
Thực ra Thảo học rất giỏi nhưng mình không muốn bố mẹ biết chuyện hôm nay nên nói kiểu đó để không bị bắt thóp được mình. Và rồi bố mình kể hết mọi chuyện. Qua lời bố mình kể mình mới biết là gia đình Thảo không được hạnh phúc. Bố Thảo thì ham mê bài bạc, rượu chè không quan tâm gia đình. Chắc không chịu được một người chồng như vậy nên mẹ Thảo đã ly hôn, qua bên Đài Loan lấy chồng. Hồi đó có vẻ phong trào sang Đài Loan lấy chồng ở khu mình sống là một trào lưu, người thì mong đổi đời, người thì để trốn tránh thực tại đen tối của gia đình, như trường hợp mẹ của Thảo vậy. Để lại Thảo bơ vơ một mình thiếu bóng hình người mẹ và phải ở với một người cha vô tâm hâm mê bài bạc, rượu chè.
Thế rồi mình hiểu là tại sao mà chiều mưa ấy Thảo không có ai đón khi tan học về. Hơn hết là những lời của mình đã vô tình khắc sâu nỗi đau của Thảo khiến cho Thảo tủi thân nên bật khóc vỡ òa. Từ ấy trở đi mình thấy mến Thảo hơn, hứa với bản thân phải quan tâm Thảo hơn, bảo vệ Thảo ở trường không cho ai bắt nạt, không để Thảo phải buồn phải khóc lần nào nữa. Chính từ đó mình bắt đầu một chuyện tình đơn phương.
Con đường đất độc đạo với hai bên cỏ xanh tơi, từ nhà mình đến trường đi qua nhà Thảo. Nhà của Thảo nằm cạnh bên đường cái, nơi có ngõ nhỏ với hai cây xoài tỏa bóng mát đung đưa theo những làn gió nhẹ bay. Ngày nào cũng vậy mình đều đi học thật sớm để đến hai cây xoài ngồi đó đợi Thảo. Ngồi chờ để có cơ hội đi theo sau xe Thảo đến trường mà thôi. Mình coi đây như một nhiệm vụ đảm bảo an toàn trên đường cho Thảo vậy. Và rồi việc theo sau đưa đón Thảo đã thành thông lệ hằng ngày với mình. Nhưng mỗi ngày đều là một cảm xúc khác biệt, không ngày nào giống ngày nào. Cứ cháy bỏng mạnh liệt trong trái tim mình. Hôm nay trong lúc chờ đợi Thảo mình thấy sao thời gian trôi qua chậm đến thế.
Mình chỉ mong thời gian trôi nhanh thật nhanh để được gặp Thảo với nụ cười mỉm dịu hiền trên khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương. Chỉ thế là đủ để trái tim nóng hổi loạn nhịp trong lồng ngực, khiến mình như điên dại được rồi. Mình chỉnh chu lại quần áo, đầu tóc cho thật gọn gàng sao cho khi Thảo ra thấy mình thật bảnh nhất có thể. Do nhà nghèo nên mình không có quần áo đẹp bao giờ. Mình chỉ có duy nhất 2 bộ quần áo đồng phục học sinh. Mình phải rất giữ gìn, giặt rũ thật sạch, để khi đi học mình phải đẹp trong mắt Thảo. Từ đó mình mới thấy giá trị nhân văn của áo đồng phục, giúp tất cả mọi học sinh dù nghèo hay giàu đều tương đồng trong khi đến trường. Giúp mọi học sinh không thấy tự tin với phần còn lại.
Trong thâm tâm mình nghĩ cũng lạ trước đây mình chả quan tâm bề ngoài sao giờ tự dưng lại trau chuốt từng li từng tí bề ngoài như thế này. Và rồi Thảo cũng xuất hiện. Như mọi khi bộ đồng phục tinh khôi, chiếc cặp sách bé nhỏ sau lưng, hai bím tóc tinh nghịch đung đưa đẹp đẽ. Thấy Thảo là mình cảm thấy như được truyền cho một nguồn năng lượng trong người, giúp mình phấn trấn, tỉnh táo và trong người nóng ran. Mình liền nhảy lên xe đạp chầm chậm theo phía sau xe Thảo rồi cả hai cùng đến trường. Ở trong lớp thì mình với Thảo ngồi hay dãy đối diện, lúc nào mình cũng tranh thủ rụt rè nhìn trộm Thảo, xem thảo đang làm gì, vui hay buồn. Giờ ra chơi thì xem thảo nói chuyện, hay chơi đùa với ai. Những lúc có đứa bạn trai nào trêu chọc, nói chuyện với Thảo là mình rất bực bội, hậm hực trong lòng.
Phải chăng đây chính là cảm giác hờn ghen đầu tiên của đời mình. Cái cảm xúc này khó chịu bao nhiêu thì cái yêu, cái quan tâm từ một phía lại càng mãnh liệt bấy nhiêu. Nhưng chẳng thể làm gì, không hiểu là do mình thích cảm giác một phía này hay là không đủ dũng cảm để thổ lộ tình cảm nữa. Nên mình chỉ đành từ xa mà dõi theo Thảo phía xa mà thôi. Mỗi khi mình nhìn về phía Thảo mà đột nhiên Thảo quay về phía mình là mình như có luồng điện chạy trong người vậy. Tim loạn nhịp, cảm xúc bối rối không biết phải làm thế nào nữa, đôi chân như cứng lại, cổ họng thì ngèn ngẹn đến khó thở. Mình liền phải gắng xử lý tình huống đó đành trả vờ nhìn sang hướng khác, vẻ ngoài bơ đi như không có chuyện gì.
Nhiều lúc tôi thật ngốc nghếch, luôn thể hiện mình để gây chú ý trước Thảo. Nào là đánh nhau, nào là đùa nghịch chêu các bạn, nói thì oang oang chỉ mong Thảo chú ý hay thấy được điều đó về mình. Nhưng sau này nghĩ lại thật là lố bịch thật là buồn cười. Có lần trên đường về xe Thảo có bị tuột xích, mình không ngại dầu mỡ bẩn tay, bẩn bộ quần áo quý giá của mình hay là bị bạn bè trêu chọc là thích Thảo. Mình xuống xe lấy tay nắp xích xe cho Thảo. Nhưng không một lời cảm ơn, nhưng mình cũng không đòi hỏi gì cả. Khi về nhà thì mình tranh luận trong đầu kiểu gì Thảo cũng cảm mến sau hành động ấy, ờ mà nhưng sao nếu cô ấy mến mà lại không cảm ơn nhỷ chắc chả để ý đến mình. Nhưng tuyệt nhiên hôm sau đi học dù Thảo có gửi lời cảm ơn Mình cũng tỏ vẻ không quan tâm, rồi lảng đi chỗ khác.
Thật sự kỳ lạ nhiều thứ cứ mâu thuẫn trong con người mình. Khi được cảm ơn thì rất hạnh phúc nhưng lại cố tỏ vẻ lạnh lùng. Nhiều lúc cứ nghĩ sao mình không dám nói chuyện hay thổ lộ điều gì với Thảo mà cứ trong im lặng dõi theo. Phải chăng yêu đơn phương là vậy, nó rất mãnh liệt, rất cháy bỏng, rất cảm xúc. Nó thay đổi hoàn toàn một con người, cảm xúc hỗn loạn đầy mạnh liệt nhưng lại rất âm thầm trong lòng, chẳng hy vọng hay đòi hỏi điều chi. Nhưng đôi khi lòng ghen hậm hực làm cảm thấy buồn man mác và không thấy điều gì có thể khiến mình vui được. Tình yêu chân thành, đằm thắm là vậy nhưng chẳng muốn em hay, em biết. Và rồi sau 2 năm như vậy, đến lúc mình lên cấp 2 thì mỗi người mỗi lớp cũng là quãng kết thúc của mối tình đơn phương này.
Cảm ơn các bạn đã đọc tới đây. Love all <3
- 4 Aug, 2020
- 784 views
Lần đầu viết phải không bạn? Viết ngắn lại 1 chút, đừng để cảm xúc miên man sẽ hay hơn nhiều. Chúc bạn bài sau hay hơn.
Viet hay lam ban. Co gang viet them nhe.
Em chào anh, cảm ơn anh đã dành thời gian đọc ạ. Em hiện đang sinh sống ở Nhatrang. Chúc anh sức khỏe
Cậu này viết hay nè, văn mộc mạc, nghỉ sao nói vậy. Cậu em sống ở đâu?