Khóc vì điều gì?

Chiếc thuyền trôi êm êm trên mặt hồ phẳng lặng. Làn sóng nhẹ lăn tăn rượt đuổi nhau trong ánh nắng lóng lánh. Giữa lòng hồ rộng mênh mông, những người trên thuyền cất lời cảm thán: "Thiên nhiên thoáng đãng và bình yên làm sao!". Một lúc sau, không gian tĩnh lặng bị phá tan bởi tiếng gào thét, tiếng kêu cứu khi chiếc thuyền tròng trành, chao đảo rồi lật úp xuống. Anh cũng bất lực và bị quăng mình xuống dòng nước lạnh ngắt. Chưa kịp hoàn hồn thì anh bị một cô gái trẻ chụp lấy. Cô ấy xem anh như cái phao cứu mạng nhưng lại khóa chân anh lại và cứ thế lôi anh chìm xuống đáy hồ. Bản năng sinh tồn khiến anh vùng vẫy, quẩy đạp hết sức bình sinh. Thoát được bàn tay cô gái, anh bơi nhanh như bị ma đuổi. Cứ thế bơi mãi, bơi mãi, chả biết bơi trong bao lâu rồi anh cũng nhìn thấy bờ nhưng tay chân anh rã rời không chịu nghe sự sai khiến của anh nữa. Nó nhất định không chịu nhúc nhích vẫy vùng nữa. Nó bất hợp tác với anh. Xung quanh không một bóng người, anh nghĩ trong sự mong lung, mụ mị:" Thôi xong, mình phải chết khi chưa tròn hai mươi lăm tuổi thật rồi". Anh buông xuôi tay, đầu hàng số phận. Nhưng may mắn làm sao! Ôi, mẹ ơi! Chân anh vừa chạm đất. Anh bừng tỉnh đứng dậy mới hay nước chưa qua khỏi hông. Những giọt nước mắt thi nhau tuôn trào ra khóe mắt, tràn trên má rồi hoà lẫn với nước trong lòng hồ. Phải, anh đã khóc! Anh không lý giải được những giọt nước mắt ấy là gì? Anh đã khóc vì mình sống sót hay khóc vì những người đã chìm mãi dưới đáy hồ?

P/S: Chuyện hư cấu

Gaunho

Hội viên

@tìmngườiđểthương: Ơi Grin

Hội viên

e gì oi