VÒNG TRÒN TÌNH YÊU - 2 ( tiếp theo)
Nỗi nhớ tăng theo thời gian, chúng tôi viết thư cho nhau một tuần đều đặn 2 lá , có nghĩa là cứ 3 ngày tôi nhận được thư anh. Cứ sáng 8h thứ tư và thứ bảy chị của anh đưa thư đến cho tôi .Thật không thể diễn tả nỗi xúc động dâng trào mỗi khi cầm được thư trên tay. Chị lúc nào đến cũng ngồi nán lại chơi với tôi một chút để hỏi thăm em trai mình có khỏe không , sống học tập như thế nào?
Chị nói: Có bao giờ nó viết thư cho ai ở nhà đâu, viết duy nhất mỗi mình em đó.
Tôi hỏi: Anh không viết thư về cho mẹ à chị?
Chị nhoẻn miệng cười: Con trai mà, nó bình thường không nói chuyện với ai thì làm gì có chuyện viết thư cho ai .
Tình yêu của chúng tôi là như vậy đó, những lá thư đưa đi trao về lén lút như vụn trộm. Thật tình mà nói, cái gì càng ngăn cấm , đè nén thì càng mãnh liệt hơn. Lá thư nào anh viết cho tôi cũng kể về chuyện ăn , ở của sinh viên. Mỗi đêm về anh nhớ tôi , nhớ đến da diết , anh đem từng lá ra đọc đi đọc lại cho đến khi chìm vào giấc ngủ. Còn tôi cũng không thua kém gì anh, tối đến mở sách ra học bài , tôi toàn thấy hình ảnh anh hiện lên trên trang giấy, từng lời nói , nụ cười hiện lên , không phải mơ, đó là thật. Tôi cảm giác có thể chạm khẽ vào gương mặt của anh.
Trời! Yêu sao mà khổ đến vậy sao? Xa cách làm tâm hồn tôi luôn trong ở tâm trạng buồn man mác. Chỉ cần nghe một bảng nhạc buồn đâu đó ai mở từ máy cassette cất lên, là tâm hồn tôi trở về trạng thái vô thức, lạc lõng , hư vô. Tối nào học xong là tôi viết thư cho anh, viết có mấy chữ rồi vò bỏ , vì lá nào cũng đẫm nước mắt ướt cả trang giấy. Tình yêu , nổi nhớ của chúng tôi cảm giác như tuyệt vọng không lối thoát, không bên nào chấp nhận ngồi vào bàn với nhau nói chuyện . Người lớn, những bậc làm cha mẹ không hề biết hai đứa tôi đau khổ biết chừng nào cũng chỉ vì cái TÔI quá lớn.
Bài viết tạm dừng ở đây, còn rất dài, các bạn nhớ chờ xem tiếp nhé.
- 3 Tháng7, 2020
- 626 lượt xem
Bai nay rat hay va y nghia. Minh can tim ban trai ne. Co ai lam quen khong?