Có lẽ trên đời này, không có thứ gì mong manh hơn hạnh phúc. Có đôi lúc bạn tưởng chừng như đã nắm bắt được nó, ôm ấp và gìn giữ nó bằng tất cả sư trân trọng, nhưng rồi nó cũng nhẹ nhàng thoát đi, như những giọt sương đêm tan biến trước ánh nắng gay gắt của số phận. Sự tan vỡ một niềm tin yêu đáng sợ hơn cả cái chết. Khi mà bạn không còn kỳ vọng vào bất cứ điều gì, khi mà sống là một sự tồn tại vô nghĩa thì hơi thở trở thành gánh nặng ngút ngàn mỗi khi bạn thức giấc. Hạnh phúc như ánh sáng và nổ…