Ta không khóc sao mà mi ướtBuồn cuộc đời trôi nổi truân chuyênBước độc hành một mình đơn lẻTủi phận mình sao lắm đau thươngCười vui đó rồi buồn tê táiÔm nỗi sầu không biết tỏ cùng ai Ta muốn thét cho trời xanh thấu hiểuNỡ đoạ đày ta mãi khôn nguôiThương một người nhưng chẳng được gầnNó dằn xé hồn ta trong vô vọngTrời cao hỡi ! Đừng bắt tôi phải nhớSắp lịm tàn trong nỗi cô đơn