Nhớ, nhớ...bao nhiêu nổi nhớ được đếm từng ngày qua từng mùa, rồi qua từng năm, cứ hẹn lần hẹn mãi, xuân này qua đi rồi xuân năm tới tôi sẽ về. Hai tiếng VỀ NHÀ giờ này vẫn còn xa quá, xa lòng, xa đất mẹ, xa yêu thương. Sống ở xứ người 30 năm, những cơn bão tuyết không thể cuốn trôi nổi nhớ quê hương trong lòng tôi, cũng không thể làm trái tim tôi băng giá, thì không có bất cứ điều gì có thể thay thế được 2 tiếng Việt Nam trong tiềm thức của tôi.

Mình về nhà đi các bạn! Mai vẫn vàng rực trước sân đón xuân sang, cúc vẫn nở muộn màng về thu để đợi bạn trở về.

Tôi rất buồn và chạnh lòng khi nhìn quê huơng tôi trong đại dịch Corrona lần này. Người Việtnam nổi tiếng là cần cù và thông minh, không gì là không thể . Đó là thông điệp gửi đến thế giới rằng: Người VN chúng tôi sẽ chiến thắng mọi thứ , những gì các bạn làm được, chúng tôi có thể làm được.

Tôi luôn nguyện cầu cho các bạn VN nói riêng và cả thế giới nói chung, lời chúc sức khõe và bình an. Hãy yêu lấy cơ thể mình trước tiên, nếu lỡ có triệu chứng hãy báo cơ sở y tế. Sống có trách nhiệm với bản thân, cộng đồng, và xả hội.

Cầu xin Chúa ban ơn lành và bình an đến các bạn !

P.S.

Tôi nhớ khôn nguôi ánh nắng màu vàng
Tôi quên sao được sắc trời xanh biếc
Tôi nhớ cả những người không quen biết
(Nguyẽn Du)