Lấy Chồng Việt Kiều Làm Dâu Xứ Người - Được và mất gì?
Thưa các bạn! Hiện nay lấy chồng Viet Kieu không còn là cái mốt, cơn sốt của 10 năm về trước. Nhưng nó vẫn còn là sở thích, nhu cầu của nhiều phụ nữ Vietnam. Nhất là những phụ nữ có hoàn cảnh khó khăn, lỡ thì, bà mẹ đơn thân muốn thoát ly khỏi cảnh cũ người xưa, hay phụ nữ nhàm chán hẹn hò kết hôn với đàn ông tại VN. Nếu như trước kia lấy chồng Viet Kiều là ước mơ của biết bao cô gái Vietnam thì bây giờ lấy chồng Viet Kieu có rất nhiều điều các cô còn phải suy xét lại: Được và mất gì khi làm dâu xứ người? Sướng hay khổ? Vui hay buồn? Cuộc Sống như thế nào? |
Thưa các bạn! Tôi là Tony Trần, tôi là người Mỹ gốc Việt định cư ở Mỹ 30 năm, tôi thiết kế trang mạng Vietdating.us từ năm 2003 và App ứng dụng hẹn hò vài năm nay để kết nối những người độc thân, những Viet Kieu xa xứ không có điều kiện để lấy vợ, kết hôn. Tôi đã chứng kiến nhiều cô dâu Việt ở xứ người có cuộc sống như thế nào, cho nên hôm nay tôi có mời cô Ánh Minh để chia sẻ cuộc sống của cô ấy cho các bạn nghe nhé. Cô ấy đã định cư tại Mỹ vài năm. MỜi các bạn lắng nghe nhé.
Minh: Chào anh Tony, chào các bạn, cô chú bác ở Vietnam. Tôi là Anh Minh, trước đây tôi sống ở Vietnam và có mơ ước sống ở Mỹ. Nên cách đây 5 năm tôi có lên trang web Vietdating.us và vài web khác để tìm bạn kết hôn. Bởi vì theo giới thiệu của bạn bè thì tôi được biết có nhiều cô gái Vietnam đã lấy được chồng Viet Kieu và chồng Tây nhờ lên các trang web này. Sau vài tháng, thì tôi quen được vài người đàn ông Việtnam sống ở nước ngoài. Cuối cùng, tôi chọn được 1 anh, mà tôi nghỉ rằng tôi có thể tiến đến hôn nhân.
Anh ấy là người Mỹ gốc Việt lớn hơn tôi 15 tuổi, ban đầu chúng tôi chỉ làm bạn chat qua chat lại, 1 năm sau anh ấy về, chúng tôi gặp nhau, yêu nhau rồi kết hôn. Sau đó chồng tôi về Mỹ, mở hồ sơ bảo lảnh, 1 năm thì tôi được gọi phỏng vấn và được cấp Visa. Cuộc đời tôi kể từ đó mở sang một trang mới, như một giấc mơ trong trí tưởng tượng của tôi. Cầm tấm thẻ visa trên tay, người tôi cứ như bay, bay thật cao để không bao giờ hạ cánh xuống, giấc mơ Mỹ, thiên đường sắp hiện ra trong 1 ngày không xa tôi sẽ chạm đến nó.
Tôi nhớ ngày đó, anh về đưa tôi cùng bay qua Mỹ với anh. Đúng là bay thật, không phải mơ, cũng chẳng phải tưởng tượng gì cả, nó là thật. Ngồi trên máy bay cùng với tình yêu của tôi, tôi thấy mình bay trên chín tầng mây, bay thật cao, tôi thấy anh như một thiên thần hộ mệnh, một người hùng đã chắp cánh cho ước mơ của tôi. Đến phi trường Mỹ, tôi hoàn toàn choáng ngợp bởi đường xá xe cộ, con người nơi đây. Những người da trắng tóc vàng đẹp như trong chuyện cổ tích, những làng xe nối tiếp nối đuôi nhau rất trật tự, những ngôi nhà cao trọc trời quá tầm mắt. Tôi được sống trong tình yêu của anh, vật chất đầy đủ. Trong những ngày đầu tôi nhớ nhà vô cùng, nhớ gia đình, anh chị em, nhớ bạn bè, nhớ mọi thứ. Đây là lần đầu tiên tôi sống xa nhà, xa cả nữa vòng trái đất, tôi thật sự bị sốc. Tháng đầu tôi ở nhà chờ anh đi làm về, buồn vì nhớ nhà, vì cô đơn trống vắng, buồn tủi, không có ai để chia sẻ, nói chuyện.
Ở Việtnam, tôi là một cô gái năng động, chỉ số IQ khá, có công việc ổn định. Nhìn lên không bằng ai nhưng nhìn xuống thì tôi cũng khá hơn rất nhiều người. Vậy mà khi đặt chân đến đất Mỹ, tôi đã hoàn toàn thay đổi khác, tôi không phải là tôi của ngày xưa lúc sống ở Vietnam. Nhiều đêm trong giấc ngủ, tôi mơ thấy mình đang đi chơi, uống trà sữa cùng lũ bạn, cùng ngồi vây quầng bên mâm cơm với gia đình, cùng chiếc xe Honda của mình rong ruổi trên khắp các con đường, từng hẻm hốc nào có quán cafe, quán ăn vặc. Tôi thèm hương vị các món ăn quê nhà. Tôi nhớ nhà nhiều lắm, nỗi nhớ cứ ám ảnh tôi từng đêm, len lõi vào từng giấc mơ, giấc ngủ của tôi. Lúc đó, tôi nhớ Việtnam nhiều lắm. Nhớ muốn khóc luôn các bạn. Tôi mơ ngày trở về nhà tôi, nơi có mẹ tôi đang đứng đợi. Tôi muốn la lên thật to: Mẹ ơi! Con gái mẹ về nhà rồi nè. Có ai ở đây có cảm giác giống tôi không? Có ai xa xứ mà không nhớ nhà không? Có ai mà khùng điên giống tôi lúc đó không? Tôi nghĩ chắc chắn là có, bởi vì tôi cũng giống như các bạn , cô chú bác ở đây, một điều đơn giản thôi, tôi là người Vietnam.
Rồi bước sang tháng thứ hai không thể chịu nổi nữa vì cứ ở nhà lăn lộn vật vã với nổi nhớ quê nhà. Chồng tôi đưa tôi đi học ngoại ngữ để hòa nhịp với cuộc sống ở đây. Thế là cuộc chiến mưu sinh để tồn tại của tôi bắt đầu. Thật ra ở đâu cũng vậy, ở đâu chúng ta cũng phải làm việc, phải sống, phải làm việc và cái quan trọng là chiến thắng bản thân mình là trước tiên, dẹp bỏ cái tôi để đứng dậy làm mọi thứ để sống. Tôi như một đứa trẻ chưa biết nói tiếng người. Tôi phải học lại từ đầu mọi thứ, học mọi thứ trong nhà như cách sử dụng Microwave, lò nướng, ngay cả phải học cách ăn các món ăn lạ không hợp khẩu vị. Ở đây không có chuyện thích hay không thích, không có mẹ bên cạnh để tôi vòi vĩnh, yêu sách. Tôi không có sự lựa chọn mà chỉ có chấp nhận để sống.
Minh: Da anh Tony, Tôi vừa đi học tiếng anh, vừa đi học nghề Nail. Ờ Mỹ thì phải biết tiếng anh, biết lái xe và học 1 cái nghề để nuôi sống bản thân. Cho dù có chồng nhưng 1 mình anh ấy làm cũng không đủ để lo cho tôi. Hàng tháng chúng tôi phải trả tiền nhà, tiền ga, điện, nước, bảo hiểm .... rất nhiều hóa đơn phải trả . Chính vì vậy tôi phải đi làm để giúp anh ấy.
Một năm sau thì chúng tôi có thêm 1 thành viên mới ra đời. Một thiên thần nhỏ bé được sinh trên đất Mỹ, đó là mơ ước lớn nhất của tôi hay bất cứ người mẹ nào dành cho con của mình. Con tôi được hưởng tất cả quyền lợi của một công dân Mỹ. Ở Mỹ thì trẻ em và phụ nữ được luật pháp bảo vệ và tôn trọng, Trẻ em được học hành miễn phí và được hưởng một nền giáo dục hiện đại bậc nhất thế giới. Không khí ở đây trong lành, mát mẻ, rất tốt cho sức khỏe con người.
Tony: Vâng cám ơn cô Minh. Thưa các bạn:
Tôi thiết kế trang mạng tim ban bon phuong VietDating.us từ rất lâu, đã kết nối rất nhiều cặp đôi tại Việtnam và nước ngoài. Bất cứ cô dâu nào được chồng bảo lãnh qua Mỹ ai cũng nghĩ vì tấm thẻ xanh hay vì cái quốc tịch Mỹ. Nhưng chưa chắc vậy, cuộc sống ở Vietnam bây giờ đã khá hơn xưa nhiều. Tôi nghe nói có một số người chồng bảo lãnh qua nhưng không chịu qua, thích ở Vietnam hơn. Có cô sướng quen rồi, qua Mỹ sợ khổ , sợ buồn nên không muốn đi đâu hết, họ thích ở Vietnam hơn. Sáng cafe rồi mới làm việc, trưa về ngủ nghỉ chiều đi làm. Ngó qua ngó lại hết giờ, chiều tối về ăn, đi cafe với bạn bè rồi ngủ. Phải chăng sống ở Vietnam đỉnh của đỉnh là đây sao! Cứ làm việc cà tành an nhàn không cần làm giàu, chẳng cần qua Mỹ làm gì? Nếu có tiền thích thì đi du lịch qua Mỹ, Pháp... các nước khác chơi. Còn định cư nước ngoài thì không. Họ chỉ thích sống ở VN hơn.
Nhưng tình yêu thật khó nói, tình yêu luôn có lý lẽ riêng không thể nào giải thích được. Nếu các bạn yêu ai, xa đến tận nữa vòng trái đất, thì các bạn vẫn có thể tìm thấy nhau như một định mệnh, duyên số sắp đặt. Lúc đó các bạn sẽ nghĩ là các bạn sống là để dành cho nhau, có nhau. Cuộc hôn nhân nào cũng có sóng gió, thử thách , tác động của các yếu tố bên ngoài. Nhưng chỉ cần yêu nhau thật sự chân thành thì các bạn sẽ vượt qua tất cả, lúc đó không có định nghĩa được và mất nữa mà mọi thứ sẽ trở nên quá dễ dàng với các bạn. Vậy ranh giới giữa lấy chồng Viet Kieu và Vietnam không còn là định kiến hay định nghĩa nào cả.
Nếu bạn là 1 cô gái trẻ ở VN, hay 1 anh VK lớn tuổi ở nước ngoài, khi đến với nhau, tôi khuyên là: hảy đến với nhau bằng sự chân thành ngay lúc đầu quen biết nhau. Có nhiều cô gái trẻ lấy chồng VK già, nhưng họ không chia tay với chồng, vì họ nghỉ rằng anh ta đã giúp đở gia đình mình quá nhiều, giúp đở họ qua nước ngoài đế có cơ hội làm việc kiếm tiền, rồi con cái họ cũng được huỡng những phúc lợi trên nước Mỷ, giúp họ thay đổi số phận.
Tôi muốn gửi 1 thông điệp đến mọi người như thế này, đế có hành trình HP trong chuyến đi dài trong cuộc đời của mình, 2 vợ chồng phải tuân thủ 8 nguyên tắt sau: tôn trọng nhau, yêu thuơng nhau, tin tưỡng nhau, giúp đở nhau, tha thứ cho nhau, nhường nhịn nhau và thấu hiểu nhau.
Chúc bạn Anh Minh vui ve va hạnh phúc!
Đăng ký hồ sơ tìm bạn bốn phương miễn phí với Viet Dating TẠI ĐÂY! |
- 13 Tháng3, 2021
- 1710 lượt xem
Là phụ nữ thì ai cũng thích có chồng yêu thuơng mình, lo lắng cho mình, chìu chuộng, nâng niu như bông như hoa, thì sống ở đâu cũng được hạnh phúc.