LT
_chúng ta tình cờ quen trên trang web này,rồi dần tìm hiểu rồi gặp nhau,ngày gặp anh em luôn lo lắng và một chút hồi hộp.lo lắng gì không biết em có bị cho leo cây không,hồi hộp gì không biết gặp em anh sẽ còn thích em nữa không.có biết bao người em quen trên mạng họ luôn muốn đến tận nơi gặp em,vậy mà em không chọn họ cũng không gặp họ,đơn giản vì cách nói chuyện không hợp nên em không cho cơ hội lúc đầu.còn anh không hiểu sau tự nhiên em lại chọn anh,cho anh làm bạn trai trên mạng rất vội vàng.anh là người bạn trai đầu tiên của em đấy, trước giờ em không có bạn trai,cuộc sống của em cũng rất lạnh nhạt,em là người khó yêu, luôn mong cảm giác an toàn.nên em lúc đầu cảm giác thích anh,ngày gặp anh ở sân bay,anh là người có dáng cao,cao hơn em là em thích rồi.sắc đẹp trung bình thôi.khi mới gặp anh lòng em tự nhiên như có nợ với anh vậy đó.cảm giác một chút thân quen, những cảm giác đó em không hiểu vì sau,em gặp người khác em luôn xa cách dù là người quen.nhưng với anh lại khác một chút.lần hẹn đầu tiên của chúng ta là những ngày mưa,chúng ta đi ngoài dạo phố mà lội nước.lúc đó thời tiết cũng thật xấu nên phong cảnh chẳng đẹp lắm.khi anh nói anh muốn tìm trái cà na ăn,em dạo phố luôn âm thầm tìm cho anh,nhưng chưa thấy.khi anh đi ra ngoài uống cà phê,em ở trong phòng em đã lên mạng tìm chỗ bán cà na cho anh,đây là lần đầu em quan tâm một người,em để ý lời nói từ một người.nhưng em không biết lúc đó anh hiểu không,chắc anh không biết đâu. chúng ta chỉ gặp nhau chưa tới một ngày,anh nói phải về sớm vì nội anh bệnh,em thông cảm và chấp nhận.mỗi lần bên em anh lạnh nhạt và em đã tưởng anh không thích em nữa.và ngày hôm sau em tưởng anh đã về bên nội rồi, nhưng mà anh vẫn chưa về,anh đang ở nhà bạn bè, anh nói do thời tiết xấu nên chưa về được, lúc đó em hơi buồn.thời gian ở bên bạn bè anh còn nhiều hơn em,anh cũng ít nhắn tin với em,người ta nói nếu một người yêu bạn nhiều sẽ cho bạn nhiều thời gian, sẽ quan tâm cảm xúc của bạn, sẽ luôn muốn trò chuyện cùng bạn.sẽ quan tâm về cuộc sống của bạn trải qua. Nhưng anh không hề có là không đủ yêu em sau.lần gặp đầu tiên em buồn nhiều hơn vui.em ghét một người uống rượu bia và thuốc, nhưng gặp anh những điều này anh điều có.em tuy không thích nhưng em không ép buộc anh từ bỏ, chỉ muốn anh sử dụng ít lại.anh biết vì sau em ghét đàn ông uống rượu bia không, vì rượu bia có thể làm con người mất lý trí tỉnh táo.làm những việc tổn thương.quá khứ của em cũng có người cha thích uống rượu,rồi luôn cải nhau với mẹ, khi say rượu như là người khác.nên em ghét đàn ông uống rượu bia nhiều, còn thuốc em không thích anh hút nhiều vì không tốt cho sức khỏe,em đã rất nhường nhịn không ép buộc anh bỏ luôn chúng.vì bỏ chúng có lẽ khó cho anh.mà em chỉ mới gặp thôi làm gì có tư cách cho anh vì em mà từ bỏ những thứ anh thích. Em đã âm thầm chấp nhận như thế, và không nói với anh,và có lẽ anh cũng không hiểu sự nhường nhịn của em.và có lần anh cầm điện thoại em vô tình lướt qua máy anh lưu tên em trong máy, cho em cảm giác anh rất vô tình, em suy nghĩ lại và nhìn lại dòng tên em lưu trên điện thoại mình thật ngọt ngào.rồi tự xót xa thấy mình thật ngốc.chúng ta chỉ mới gặp chưa tới một ngày, mà anh vô tình cho em nổi buồn, mà anh làm em buồn có lẽ anh cũng không hay luôn, em chỉ biết tự đau thôi.và khi về nhà em đã bị chị gái bảo sau này hẹn gặp ở gần nhà, nên lần sau em muốn gặp anh ở quê em,nhưng lúc đó anh không muốn và chúng ta giận nhau,nếu một người yêu em thì sẽ tò mò về nơi em sống nhưng anh lại không muốn đến, làm em rất buồn, cảm thấy anh không hề yêu em.và rồi một ngày anh chấp nhận xuống quê gặp em,anh bảo là để chứng tỏ anh yêu em.em cũng chấp nhận gặp anh.vì em suy nghĩ chắc mới tìm hiểu nên chưa thể bắt anh có tình cảm nhiều được.và rồi lần thứ hai chúng ta gặp nhau, chúng ta hẹn ở quán trà sữa,lúc đó ánh mắt anh nhìn em chiều mến hơn.em một chút vui.nhưng rồi lần hai anh lại dám hẹn hò em trong tiệm game,em trước giờ không bao giờ thích chơi game,vô đó cảm thấy rất vô vị.em đã rất nóng giận và rất muốn chửi anh,nhưng em lại nhịn vì em còn cho anh sự tôn trọng. Không muốn làm anh mất mặt trước nhiều người.nhưng anh chắc có lẽ không hiểu sự tha thứ của em.và rồi lần này chúng ta cũng chỉ gặp nhau chưa tới một ngày, anh lại đi chơi với bạn bè của anh,lựa chọn của anh đã cho em biết em không có vị trí quan trọng trong tim anh.anh biết không,em từng mong anh chủ động chụp ảnh kỷ niệm,vì chúng ta yêu xa nên em muốn nhìn hình chúng ta để nhớ đến chúng ta có kỷ niệm bên nhau. Nhưng anh quên,anh nhớ chụp phong cảnh mà quên.lúc đó em lại buồn.khi về nhà em đã suy nghỉ về mối quan hệ này nên dừng lại hay tiếp tục.và có lần anh trách móc em vì không nhắc anh chụp hình chung.thật ra lúc đó anh xin lỗi là em bỏ qua đó, em không muốn hơn thua với anh,em chỉ muốn biết là anh có nhường nhịn em chỉ là việc nhỏ này không,nhưng anh không hề xin lỗi, nên em rất thất vọng và rồi một ngày em quyết định chia tay anh,em thích anh nhưng em có lòng tự trọng.em suy nghĩ anh không để em trong tim thì em trả tự do cho anh đó. Thời gian gần 3 tháng chia tay,chúng ta không nhắn tin nữa, thời gian đó em luôn tìm bạn bè lang thang trên mạng, em muốn quên anh,nhưng bao người em tìm cũng chẳng ai là người em yêu cũng chẳng ai là người em gặp.có một ngày anh tự nhiên nhắn tin hỏi em khỏe không.em đã từng suy nghĩ chúng ta lướt qua rồi, bỏ nhau rồi thì cả đời có lẽ không còn gặp nữa. Nhưng khi quay lại anh khác hơn, anh biết xin lỗi, biết nhường nhịn em hơn.nên em cảm nhận được sự thấy có lỗi thật sự trong anh,em đã mở lòng cho anh cơ hội.thời gian trò chuyện cùng anh,em cảm giác hình như lần này em rung động với anh,là yêu không phải thích nữa, anh biết suy nghĩ cho cảm xúc của em hơn, biết giải thích và biết ngọt ngào hơn. Anh trưởng thành hơn và yêu thương em hơn, em rất vui.lần này cho nhau cơ hội em và anh không còn khoảng cách như lúc trước, không còn nhiều hiểu lầm nữa, biết thấu hiểu hơn,biết nói ra cảm xúc và giải đáp những hiểu lầm lúc trước.có lẽ trước kia em cũng là người có lỗi vì chúng ta điều là người trầm lặng.không ai nói ra cảm xúc cho nhau,nên mới cứ không hiểu nhau và làm nhau đau.bây giờ thì khác, giờ em lỡ rung động rồi,em mong lần này chúng ta sẽ trân trọng nhau hơn,nhưng em lại sợ, sợ sẽ đau,đau hơn lần trước.em viết những dòng tâm sự trên đây xem như viết những câu chuyện của nỗi lòng đi,có lẽ anh một ngày đọc được hoặc không bao giờ đọc được, không quan trọng, em không có ai là bạn tri kỷ nên em viết ra như một quyển chuyện của cuộc đời thế thôi.
- 15 Tháng5, 2023
- 223 lượt xem
- Miễn bình luận