Khoảng lặng của cảm xúc (3)
(Bức thư gửi người đã khuất)tình cờ khi lướt dòng Facebook,có những bài viết nói về ngoại,tình thương của người ngoại dành cho những đứa cháu.những cái nắm tay,những bữa cơm đơn giản nhưng đầy ắp hạnh phúc ,chợt thấy lòng rất trống,nỗi tủi thân lại ôm trọn tâm hồn, từ ngoại nghe sao thật xa lạ,con hâm mộ những người trong câu chuyện đó, họ ít ra được ăn cơm cùng ngoại,được một lần nhìn thấy ngoại, được gọi tiếng ngoại ơi.đôi lúc nhìn vào bài vị của ngoại, con muốn hình dung ra một bức ảnh của ngoại cũng là một điều quá khó.ước một lần ăn cơm cùng ngoại,ước một lần gặp ngoại trong mơ,nhưng có lẽ nó quá xa vời,từ lúc con tồn tại chữ ông ngoại bà ngoại có lẽ vô duyên phận với con rồi.con sẽ mạnh mẽ thôi,ông bà ngoại đừng lo cho con nhé.con chỉ suy nghĩ một chút về ngoại thôi,rồi con sẽ tốt thôi.
(con không còn ngoại thì con còn có bên nội,niềm hy vọng con dần chuyển sang nội,con rất mong mình có những phút ấm áp bên nội...nhưng có lẽ con không may mắn,vì sao nội luôn lạnh nhạt với bên con,vì sao mỗi lần con qua thăm là cảm giác rất nặng nề,trong ánh mắt nội có sự xa lạ,có phải nội từng không thích mẹ, nên dần dần nội không thích con.mỗi lần gặp nội chúng ta nói chuyện chưa tới 5 câu,điều nắm tay,điều ôm là điều không thể có.mỗi lần thăm nội nhìn thấy nội chăm sóc những đứa cháu khác, thấy nội cầm tay chúng,ăn cơm cùng chúng.con rất hâm mộ,rất tủi thân,đôi lúc con tự hỏi con rất đáng ghét sao,nên nội không thích.thời gian trôi lòng con dần khép kín, con không mong chờ nữa,từ nội với con dần xa lạ.mỗi năm con qua là lòng rất nặng nề.thời gian cứ trôi tình cảm giữa chúng ta càng nhạt.rồi một ngày nội cũng lìa nhân thế,ký ức đã qua giờ đã là dĩ vãng,đứng trước linh cữu nội,con tự nói thầm nội hãy yên nghỉ nhé, con không trách nội nữa đâu,con từng mong một cái ôm từ nội,mong nội hãy xuất hiện một lần trong giấc mơ,rồi một ngày nội xuất hiện trong mơ,nội cho con một cái ôm...nhưng lòng con trống quá không ấm áp như lúc con hành nghĩ.con xin lỗi,nội hãy yên nghỉ nhé.thật sự bây giờ con không có sự oán trách nội, chỉ là con không có tình cảm nên cảm giác hơi xa lạ mà thôi...)
(gửi lời hỏi thăm đến linh hồn cậu)không biết cậu đã đi đầu thai chưa,cháu mong cậu kiếp sau có cuộc sống tốt đẹp và hạnh phúc hơn, kiếp này số cậu không may mắn,cậu sinh ra khi cha bỏ rơi cậu và mẹ cậu, cậu sống cùng mẹ cứ lớn dần, cứ ngỡ sẽ vui nào đời nào như ý.cậu và mẹ vốn dĩ không hợp nhau,cứ cãi nhau,cứ giận dỗi đôi điều,rồi một ngày cậu quyết định đi tu,bước vào cửa phật rời xa việc trần thế.cuộc đời cậu lang thang từ chùa này qua chùa khác,suy nghĩ về cuộc đời cậu, cảm thấy xót thương thay,một đứa trẻ bước vào chùa sớm,sinh ra không biết cha là ai,không có tình thương của cha và mẹ đầy đủ.mỗi lần cậu về thăm nhà, đôi mắt cậu nó buồn làm sao...đến khi mất đi cái chết cũng là những điều bí ẩn.chết nơi xứ người không người thân bên cạnh,cơ hội gặp mẹ lần cuối cũng không kịp...nhớ về cuộc đời cậu,lòng cháu rất muốn khóc,cháu sẽ cố gắng chăm sóc mẹ cậu,cậu hãy yên nghỉ nhé, cậu là người tốt, cháu tin cậu ở thế giới nào đó sẽ sống tốt mà thôi.cuộc đời cậu là một quyển truyện buồn, nhưng với cháu cậu rất mạnh mẽ,tấm lòng cậu có tình yêu thương ...
- 3 Tháng8, 2022
- 282 lượt xem
- Miễn bình luận