Có ,cô bé ạ! Chính những người đã từng bị tổn thương, mất mát mới là người biết trân quý và giữ gìn hạnh phúc. Vì thế, không cần phải là bầu trời xanh ở trên cao để làm "Mỏi tay với" những kẻ thích chinh phục, chỉ cần làm một con đường êm đềm đưa người ta yêu bình yên đi qua những khúc quanh còn lại của cuộc đời. Bởi vì, tôi tin rằng, ngoài kia vẫn sẽ còn có những tấm lòng muốn tìm về với sự giản dị mà thủy chung một đời.
Mỗi một người là một sắc màu và trái tim chúng ta như trang giấy. Họ có thể để lại những nét màu đậm, nhạt, nhưng đừng bao giờ để những màu sắc đó làm hoen ố mảng lòng chúng ta. Hãy cứ yêu, đừng ngại ngần vì những vết sẹo cũ. Sự trải nghiệm sẽ làm trái tim vững mạnh. Một người từng trải sẽ luôn tinh tế và nhạy bén hơn so với những người quen hưởng thụ. Em thấy không? Sự tổn thương cho em cảm nhận sâu sắc về đau khổ và hạnh phúc. Vì vậy, những lời em viết mới có thể làm người đọc rung cảm. Điều gì trên cuộc đời cũng không là tuyệt đối, đau khổ cũng vậy, nó cũng không phải là không có giá trị. Ít nhất, nó cũng giúp em "Tỏa sáng" trong mắt những người đàn ông từng trải-những người biết chọn cho mình một bông hoa có cả "Sắc" và "Hương"...
Mong có một ngày, em nhìn bầu trời xanh trên cao và tự nhủ :"Không phải ai cũng có thể làm bầu trời...nhưng mỗi người đều có thể làm một con đường bình an cho người thân yêu của ta bước đi hạnh phúc"...