MỘT THOÁNG
Rời khỏi vườn xưa từ dạo ấy
Cứ bước miệt mài theo tháng năm
Nhiều lúc lòng buồn...ôi chán ngấy!
Hồn thơ dường như đã xa xăm...
Lối cũ cỏ hoang dày rậm rịt
Phố yêu nay sụp đổ tiêu điều
Những trang thơ đẫm hương tình ái
Trắng xóa bây giờ tựa màu tang.
Rồi cũng chết dần khi bóng xế
Những mộng mơ yêu dấu một thời
Như bóng hoàng hôn phủ con sóng
Lặng lẽ thuyền tình khuất mù khơi.
Tôi ở nơi đây ngồi gom lại
Từng mảng tương tư của thuở nào
Chợt thấy lòng đau buồn da diết
Dù mối tình xưa đã xanh xao...
Một thoáng người ơi, một thoáng thôi
Sưởi ấm lòng tôi,trái tim côi
Một thoáng để tôi còn dĩ vãng
Còn những dấu yêu dẫu xa rồi.
An Nhiên.
- 21 Tháng2, 2022
- 365 lượt xem
- Miễn bình luận