ẤM ÁP

Khi còn bé thơ mỗi lúc sà vào lòng mẹ, được mẹ vuốt ve thương yêu, đó là cảm giác ấm áp đầu đời không thể phôi pha. Lần đầu có người lạ vòng tay ôm và thì thầm :"I love you", thấy một cảm giác ấm áp khác lạ-một sự nồng ấm pha lẫn với rung động,xao xuyến...Đến một lúc nào đó trong đời, có một khuôn mặt bầu bĩnh với đôi mắt ngây thơ,trong sáng, đôi tay bé xíu nắm níu và thỏ thẻ:"Mommy,mommy"...Trái tim nóng bỏng một tình thương thiêng liêng,sâu thẳm. Nhưng mà đường đời quá dài, càng đi càng mất mát nhiều hơn có được. Đầu tiên là mất đi hơi ấm của ba mẹ, mất một điểm tựa lớn lao trong lòng. Sau đến là mất đi một bờ vai san sẻ nổi niềm. Cuối cùng mất cả những nụ cười và tiếng gọi "Mommy" thân quen. Đứa trẻ chìm trong thế giới bệnh hoạn của nó, đôi lúc nhận ra mẹ,nó khẽ mỉm cười...rồi bất chợt đôi mắt ấy trở nên xa vắng, vô hồn...
Ngày xưa tôi nghĩ, chỉ khi ở trong một mái gia đình, hoặc là có ba mẹ,hoặc là có chồng con thì tôi mới cảm nhận được thế nào là sự ấm áp. Đến khi mất hết tất cả nguồn sống đem lại hơi ấm đó, tôi trở thành kẻ vô cảm và băng giá. Cho tới khi tôi gặp được trang web này, ở đó có rất nhiều người chưa tìm thấy sự ấm áp. Họ đến với tôi bằng sự mở đầu rất dễ thương, tự nhiên như thuở học trò vô tư :"Mình làm bạn nhau nhé!".
Có thể sẽ không biết nhiều về nhau, có thể sẽ chỉ là những câu làm quen vu vơ,vụng dại, có thể sẽ chẳng là gì của nhau mai này...nhưng như thế cũng đủ làm trái tim sống lại với TÌNH NGƯỜI ấm áp. Cám ơn tất cả những người bạn đã đến với profile của tôi. Cho dù tôi vì lý do nào đó đã không thể hồi đáp tất cả, nhưng tôi vẫn trân trọng tình người ban sơ này và cầu chúc cho các bạn sẽ tìm được sự ấm áp nồng nàn từ một cá nhân nào đó,để quãng đời còn lại bình an và hạnh phúc.
Sự ấm áp luôn tỏa ra từ một tấm lòng, gió sẽ cuốn về muôn phương để sưởi ấm bao cảnh đời bất hạnh. Như mọi người, tôi bắt đầu tin rằng : hạnh phúc phải tự mình tìm thấy.
An Nhiên.