Hãy chân trọng những gì bạn có hiện tại, đừng để nó mất đi rồi mới hối tiếc thì được chi

Hãy chân trọng những gì bạn có hiện tại, đừng để nó mất đi rồi mới hối tiếc thì được chi

Câu chuyện của một chị bạn mình quen, để thức tỉnh ai đó....
Chuyện là thế này, mình vô Nha Trang lập nghiệp cũng được 5 năm rồi. Thời gian trôi đi thật nhanh, nó chẳng biết sự đợi chờ là gì. Trong thời gian ấy mình cũng gặp gỡ, quen biết nhiều bạn bè, nhiều mối quan hệ mới. Trong số những người mình quen, mình luôn ngưỡng mộ gia đình một anh bạn này. Vì mình thấy rằng người chồng là chủ một doanh nghiệp cỡ vừa, người vợ ở nhà nội trợ, chăm sóc con cái và gia đình. Thi thoảng có dịp được anh chị mời vô nhà chơi, mình lại càng ngưỡng mộ hơn khi vào dinh thự của hai vợ chồng ấy. Mình thấy không khí gia đình thật vui vẻ, ấm cúng, các cháu con anh chị rất ngoan. Mình thầm chúc mừng anh chị, vừa nghĩ về một tương lai tươi sáng của mình tại Nha Trang này. Nơi mà anh chị ấy cũng từ nơi khác đến, cũng khởi nghiệp bằng hai bàn tay trắng. Thời gian thấm thoát qua đi, cho đến một ngày đẹp trời mình đang ngồi cafe thì thấy chị ấy ngồi một mình, vì là người quen mình qua chào hỏi theo phép lịch sự. Nhưng thấy nét mặt chị có vẻ có tâm tư. Mình liền chọc :" ủa anh Vỹ đâu mà để chị ngồi mình buồn thế này? Buồn là nhanh già lắm à nhan". Thì chị chỉ cười nhẹ rồi khuôn mặt chị lại đăm chiêu, nét buồn rười rượi. Mình hiểu hẳn là có chuyện gì xảy ra với chị, mình đổi phong thái nói chuyện qua hỏi han, đồng cảm, chia sẻ. Thì chị khóc òa, mình thật ngại khi ở quán cafe mà mình ngồi với một người phụ nữ khóc thế này, bao nhiêu là ánh nhìn đổ về phía mình. Thế là chị bắt đầu kể, em thấy đấy, hẳn em hay bất kỳ ai xung quanh đều nghĩ rằng gia đình chị là gia đình hạnh phúc đủ đầy. Khi mà nhà cửa, xe cộ, con cái mạnh giỏi, một công ty hoạt động tốt, đang ngày một phát triển. Nhưng thực sự đó chỉ là vỏ bọc, đó chỉ là những thứ phù phiếm với chị bây giờ. Chị muốn ly hôn em ạ. Mình thấy vô cùng ngạc nhiên, rồi chị kể tiếp. Em biết không 12 năm kể từ ngày kết hôn, không biết anh ấy không nhớ ngày kỉ niệm ngày cưới hay không mà chưa bao giờ anh ấy đả động đến, kể cả ngày sinh nhật của chị và các con. Thoạt đầu chị cũng thông cảm hẳn do áp lực công việc nên chị không nghĩ tới nó nữa, chấp nhận nó. Nhưng càng chung sống chị mới thấy nhiều thứ kinh khủng. Thời gian đầu do tình yêu chị bỏ qua tất cả mọi thứ được, nhưng càng ngày càng quá quắt, đi làm về là ảnh vứt hết quần áo, giầy tất mỗi thứ một nơi. Đều là chị dọn, tiếp tục đi nhậu tối ngày, về nhà ói tùm lum hết cả nhà, vẫn là chị chăm sóc và dọn dẹp. Nhưng chị vẫn thông cảm, chị vẫn yêu, vẫn nghĩ cho gia đình này. Tồi tệ hơn là anh cứ đi vệ sinh là để nguyên vậy không bao giờ chịu xả nước dù chỉ cần một cái gạt. Chị nói góp ý mà ảnh không nghe, chị bực quá chị để kệ. Thế là ảnh thấy bẩn, ảnh lại đi sang nhà bạn ở mấy hôm. Chị lại phải dọn dẹp, lại gọi điện ảnh về. Cho đến gần đây khi mà chị bị ốm, chị có nhờ ảnh đi mua ít đồ về nấu nướng, do chị mệt quá không đi được, thế là ảnh chửi bới, quát tháo ing oong. Lúc ấy chị tủi thân, chị suy nghĩ rất nhiều, chị khóc rất nhiều. Chị thấy rằng trong 12 năm đó anh không một lần tôn trọng chị, coi thường chị. Chắc hẳn ảnh muốn dày vò chị, ảnh nghĩ ảnh trẻ trung, đẹp trai còn chị thì già rồi. Trong thời gian ảnh qua nhà bạn chơi, chị còn phát hiện ảnh có đi gái gú bên ngoài. Chị không còn chịu đựng được nữa em à. Chị phải ly hôn. Em biết không chị già, chị xấu bởi vì sao? Chẳng phải vì chăm sóc các con, chăm sóc chồng, còn đâu thời gian giành cho bản thân mình nữa. Mà sự thành công của anh bây giờ, cũng có phần rất lớn từ chị. Của hồi môn của bố mẹ cho, chị mới đầu tư mua một mảnh đất, sau này tăng giá chị bán, rồi chị cứ mua bán, mua bán và để có tiền để làm nhà, để mua ô tô và để hỗ trợ anh mở công ty như bây giờ. Nhưng chị không kể công một lời. Anh ấy quần là áo lượt cũng do chị giặt giũ chị là ủi phẳng chứ ai. Râu tóc ảnh để nhem nhuốc cũng là chị nhắc đi cắt, bữa cơm anh ăn, các con khôn lớn cũng đều là chị quan tâm, chăm sóc. Thế mà giờ chị nhận lại được gì đây. Mình thấy thật thương cảm cho số phận chị. Mình động viên chị phải mạnh mẽ, đối diện mọi điều trong tương lai. Hãy làm gì chị cho là đúng. Thế rồi chị xin phép ra về.
Quãng hơn nửa năm sau, mình nhận được cuộc gọi của anh Vỹ rủ mình đi nhậu. Đang mùa Covid mình rảnh nên đồng ý đi. Mới vô bàn nhậu nhìn ảnh tiều tụy quá, tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch, lại còn hút thuốc nữa chứ. Mình chào: "chào anh, độ này tốt chứ?" Ảnh nhìn mình không nói gì, mình kéo ghế ngồi xuống thì ảnh nói : "đời anh xuống dốc rồi em ạ. Chị Duyên chú bỏ anh rồi, đã thế dịch bệnh nên công ty anh cũng sập do làm mảng dịch vụ du lịch. Con cái thì ...." haizzzzzz tiếng thở dài của anh cứ thướt mãi... ánh mắt ủ rũ, khuôn mặt nhàu nhĩ. Thế đấy khi có tất cả thì lại không chân trọng, khi mất mới nhận ra rằng những điều giản đơn của cuộc sống, những thứ nhỏ bé xung quang lại là những điều quan trọng nhất. "Có không giữ mất hối hận được gì"