Hành trình đi tìm em - Người con gái anh thương
Xin chào cả nhà. Lâu nay công việc bận, hôm nay mới có thời gian rảnh, ngồi viết mẩu chuyện nhỏ của cuộc đời. Tiện thể tôi xin gửi lời xin lỗi tới những ai nhắn tin cho mình. Bởi vì mình không thể trả lời do mình là tài khoản thường nên số lượng tin nhắn có giới hạn. Các bạn có thể gửi tin nhắn vào địa chỉ gmail của tôi.
" Đường xa vạn dặm kiếm tìm
bóng hình bé nhỏ anh yêu năm nào"
Chuyện là mình vừa kết thúc hành trình dọc theo dải đất tươi đẹp hình chữ S, đất nước Việt Nam yêu dấu. Một mình bằng chiếc xe máy cũ kỹ của mình. Mặc dù nhiều bạn bè và người thân khuyên ngăn mình không nên đi vì nhiều lý do. Chẳng hạn như là nguy hiểm khi di chuyển bằng xe máy, hay chăng là việc đi có một mình. Nhưng tôi vẫn quyết định hoàn thành hành trình ấy bằng mọi cách. Nhưng nhiều lúc nghĩ lại, thì tại sao, tại sao tôi lại phải đi hết đất nước mình? Nhất là đi một mình nữa chứ? Hẳn là có động lực hay lý do gì đó mãnh liệt để thúc đẩy tôi. Đúng vậy, mọi chuyện bắt đầu vào một buổi chiều cuối thu. Ở quê tôi cuối thu sao mà tiết trời lại se lạnh đến thế, những chiếc lá rơi hùa theo làn gió phảng phất bay qua khung cảnh trước mắt tôi. Trên tay tôi lúc ấy là tấm hình của em, người con gái xứ Huế năm nào. Người mà tôi có duyên lướt qua cuộc đời mình nhưng lần lướt qua ấy lại chẳng thể nào làm tôi có thể quên được em. Hay chăng là tất cả những hình ảnh, ký ức của em. Hẳn có nhiều người nói hay nghĩ là tại sao tôi có thể đem lòng mến thương nhiều bóng hình đến vậy. Có lẽ trong lòng tôi dễ đồng cảm, hoặc dễ rung động trước những điều lãng mạn hay những cái đẹp đẽ của thế gian này. Hẳn là vậy rồi, tôi không nhớ nổi là tôi đã quen được bao nhiêu người con gái nữa. nhưng có lẽ về Lan, người con gái xứ Huế thì tôi chẳng quên được dù có già lẩm cẩm cũng không thể quên được. Nhìn ngắm tấm hình ấy rồi ngước nhìn ra phía xa. Ôi tiết trời se lạnh, ôi khói xám lam chiều phảng phất cánh đồng xa, tiếng chim kêu gọi bầy tìm tổ. Còn tôi, tôi vẫn ngồi đây một mình nhớ về em. Thế là trong tíc tắc tôi thoạt có ý tưởng, chính xác là vậy, tôi phải làm điều đó, tôi phải đi tìm em. Đi tìm những gì mà quá khứ níu giữ không một khoảnh khắc nhỏ nào khiến tôi có thể quên, kể cả trong chiêm bao, hay mộng mị. Thế là đêm hôm ấy khi tiết trời lạnh hơn, gió heo may thổi cứ i u i u vang vọng đất trời. Tôi sắp xếp hành lý, chỉ đơn giản là vài bộ quần áo cũ kỹ, cùng vài vật dụng thiết yếu vào balo để sáng sớm mai tôi lên đường.
Ngày mới đến với những cơn gió se lạnh lùa vào tay áo, tôi quàng thêm chiếc áo khoác gió rồi vắt balo lên vai tôi, rồi tôi lái chiếc xe máy Minsk của liên xô cũ. Chiếc xe mà một thời tôi cùng em đi hết mọi miền đất nước cùng nhau. Đi qua bao địa điểm, bao con đường, bao sông, bao núi,… ở đâu sao tôi cũng thấy đâu đó hình bóng của em. Nhiều lúc tôi tự dối lòng, tôi cứ đi hỏi mọi người bán nước dọc đường về em. Sao lại vậy ư? Hồi xưa Lan rất hay chơi ú òa chọc tôi, mỗi chặng nghỉ tôi đều rất lo lắng tìm kiếm, đợi chờ em. Cho đến khi em bỗng nhiên xuất hiện trở lại thì dù hơi bực bội nhưng rồi nụ cười em làm tan biến mọi thứ. Nhưng lần này sao tôi không thấy em, dù trong mỏi mòn của thời khắc thời gian qua đi. Thế rồi tôi lại tiếp tục hành trình, cứ thế, cứ thế tôi lái xe như kẻ không hồn. Đôi lúc trên đường đi tôi thấy những cánh hoa sim tím tô điểm bên sườn đồi xám xịt. Những cánh hoa làm tôi nhớ em nhiều hơn. Có lần em với tôi dừng chân bên đồi ngắm hoa sim tím, tôi vẫn hay hát mấy bài về hoa sim tím mộng mơ. Ôi những giai điệu ấy: “ Rừng hoang đẹp nhất hoa màu tím, chuyện tình thương nhất chuyện hoa sim, thấy cành sim tím…..” là tôi lại nhớ đến em. Em thích tôi hái hoa sim cài vành tai em, tôi vẫn khen em khi ấy là xinh nhất. Em hay hỏi bông đùa rằng nếu một ngày mình phải xa cách, liệu rằng anh có dọc miền đất nước về miền Thùy Dương trăng nước với em? Không một chút băn khoăn, tôi trả lời là dù em ở đâu anh cũng sẽ tìm được em. Thế đấy, hôm nay anh đang thực sự đi tìm em, nhưng em đang nơi đâu? Tôi đã đến miền Thùy Dương nơi trăng nước thơ mộng, nơi mái chèo em chở anh sang sông. Nơi mà anh với em gặp nhau lần đầu. vậy mà vẫn chưa thấy bóng dáng em. Tôi đang trên chiếc thuyền nhỏ lững lờ trôi theo dòng Hương Giang, bóng chiều ngả trên sông, tiếng chuông chùa Thiên Mụ vang vọng, bên kia bờ là bến thuyền nơi tôi lên chiếc đò chiều của em. Bóng cây đa vẫn ngả mình dưới dòng nước, mọi hình ảnh ở Huế đều vậy, chỉ có điều ngay giờ đây thì không thấy em đâu. Xế chiều hôm nay sao ánh tím nhạt chân trời nhìn buồn thế, như nỗi buồn lòng tôi trải khắp phía trời xa. Em ơi, Lan ơi em có hay chăng riêng tấm lòng anh nhớ em rất nhiều. Nhớ đến buổi đầu anh tới Huế, em bận chiếc áo tím dài chèo đò chở anh, dáng em thanh mảnh chèo thuyền sao mà duyên dáng thế. Vẫn chiếc áo tím đó, đầu bận chiếc nón lá thanh tao, em dắt anh đi dạo trên cầu Trường Tiền. gió thổi theo từng bước em qua, tà áo tím ấy cứ bay nhè nhẹ theo gió. Sao nhìn em khi ấy tôi càng yêu em nhiều hơn. Nào là kinh thành cố đô, nào là bao lăng tẩm, nào là đồi vọng cảnh, tất thảy vẫn vậy mà bóng em đâu rồi. Chỉ còn màu tím phía xa. Ôi màu tìm ấy, ôi màu tím tà áo em, ôi màu tím hoa sim, ánh tím phía chân trời,…. Tôi nhờ người lái đò cho tôi về bến lên chùa Thiên Mụ ngồi nghỉ, ăn một chén tào phớ với chút đường có gừng, hương vị bao năm vẫn vậy. mình nhìn thì ra vẫn là cô Sáu bán tào phớ năm nào. Cô cũng bất giác nhận ra tôi. Tôi chưa kịp hỏi cô thì cô đã nói: “ Ủa, lâu ghê mới thấy con. Con về thắp nhang cho Lan hả? tội con bé, mới trẻ thế mà….” Tôi như choàng tỉnh, tôi không còn nghe cô Sáu nói gì nữa. Hóa ra bấy lâu nay tôi vẫn hay tự lừa dối bản thân mình. Vẫn cứ đi tìm em dù biết em không còn nữa. Tiếng chuông chùa lại vang, tiếng vang liệu có xua tan đi bóng hình em trong tôi? Hẳn đây cũng là lý do tại sao tôi vẫn cứ sống cuộc đời đơn độc cho đến nay, vì lời hứa em ở đâu anh cũng tìm thấy được vậy mà giờ anh lại không thể...
- 1 Tháng12, 2020
- 815 lượt xem
Đọc bài của a mà ko cầm dc nước mắt ,cố lên a,a sẽ tìm đc ng con gái như lan
Tìm em như thể tìm chim.