Tặng quà...
Chưa bao giờ mình có cảm giác cuộc đời buồn cười đến như vậy.
Tặng quà mà chứ như là ăn trộm không bằng. Phải rụt rè, dè chừng, chờ mọi
người trong công ty ngủ hết, lén lén vào đưa cho Giám đốc. Mà ông giám đốc
cũng thật là buồn cười. đang mãi chơi cờ không thèm bận tâm.
" được rồi để xuống đó đi, cảm ơn."
Mình không thích tặng quà, mình ghét tặng quà, sợ cái gọi là hối lộ, xu nịnh.
Mình cũng đâu phải cố ý tặng, lần trước khi về quê, giám đốc cứ hỏi mình hết
lần này đến lần khác." quà cho tao đâu rồi." Ngại quá lỡ hứa đại là lần sau nhất
định tôi sẽ mua cho ông. Vậy là lỡ hứa, không giữ lời hứa không sống yên lòng được.
Đành vò đầu nát óc suy nghĩ nên mua cái gì cho ông ấy đây? Một người Hàn khó tính.
Một người giàu có, có thiếu gì đâu mà đòi... Nhưng hàng đêm trước khi ngủ vẫn nghe tiếng nói
bên tai " phải tặng, phải giữ lời hứa...".
Nhìn con dấu của công ty bỏ lăng lóc, không biết nâng niu là gì, vậy là muốn tạng
hộp đựng con dấu. Nhưng không được quá đắt, chỉ thể hiện thành ý, không phải
là cái hối lộ. Đặt người quen làm, hết 200k. đem đi tặng không tự hào còn nói dối
là của nhỏ bạn cùng làm trước đây tặng, tôi chỉ góp công 1 ít thôi.
Gương mặt giám đốc lạnh lùng, nhìn sơ qua món đồ mà mình muốn đòi lại ngay lúc đó. trong lòng thầm nghỉ, nếu ông không biết quý trọng tấm lòng thì tôi sẽ đòi lại, nhất định.
Quy cho cùng cũng chỉ lại mình ngốc, chỉ tại mình muốn không bị hổ thẹn với
chính bản thân. tặng nhưng cái vẻ mặt ng nhận không làm mình hạnh phúc thì
tặng làm gì?
- 25 Tháng2, 2013
- 688 lượt xem
Tôi thật sự thích các truyện ngắn này. Cám ơn cô đả tham gia, chia sẻ. Duy.