Góc nhỏ tình yêu nơi bán đảo Cam Ranh tĩnh mịch
Đó là một chiều cuối cùng của tháng 2 dương lịch năm 2015 và cũng là những ngày đầu xuân năm mới đến. Tôi đang ngồi bên đụn cát nhỏ, nơi có bóng mát của một cây dại cạnh bên. Đôi mắt ngước nhìn xa xăm về phía biển bãi dài, nơi mà cách hơn 10 phút lái xe để đến Thành Phố Cam Ranh. Ở Thành phố đó cũng như mọi nơi trên Việt Nam ngày Tết mọi người đang sum vầy, quây quần bên gia đình. Họ hưởng trọn không khí ấm cúng của ngày Tết.
Còn về phía tôi, tôi đang cô đơn một mình nơi bãi biển dài hoang vắng không một bóng người. Cảnh tượng biển choán hết tầm nhìn, bãi cát dài chạy tít về phía chân trời đằng xa. Sự trống vắng, sự cô quạnh của không gian cũng đồng điệu như sự cô đơn trong lòng tôi. Tết năm ấy là cái tết đầu tiên của một người trẻ mới tốt nghiệp đại học đầu tiên phải xa nhà. Chính cái sân bay chuẩn bị được xây dựng khiến tôi phải xa nhà, xa quê, xa những người yêu thương và những cảnh vật yên ấm bao năm quen thuộc bên gia đình, bằng một cảnh tượng cô quạnh và một sự cô đơn lạnh lẽo tới tuột cùng.
Thực ra với một người trẻ mới ra trường, tôi đắm mình vào công việc, quên đi hết mọi thứ xung quanh. Nhưng cho đến trước đó hai ngày, vào một buổi sáng đẹp trời, những ánh nắng ấm áp vàng nhạt nhẹ buông trên những đụn cát trắng. Phía xa công trường những đùm cây thấp tè tè, gai góc xanh thẫm như tô điểm cho những đụn cát trơ trọi có thêm sự sống và bớt đơn điệu đi. Sáng hôm ấy em đến thăm tôi (em chính là cô gái bán nước cam tên Dung mà nay đã đi lấy chồng) trên tay em là một túi đồ, thật nhiều thứ em dành cho tôi. Em đến thăm tôi là việc cũng khá thường xuyên, nên tôi cũng nghĩ như mọi lần, mọi ngày khác. Em lại gần bên hiên nhà nơi tôi đang ngồi, tôi liền lấy chiếc dép tổ ong để em ngồi lên khỏi bẩn quần.
Cả hai ngồi sát bên thềm, cảnh tượng như đôi chim quyên đang ríu rít cạnh nhau âu yếm. Tầm nhìn phía trước có những bông hoa vàng, tôi thấy thật đẹp. Tôi hỏi em rằng đó có phải hoa mai không? Em gật đầu nhẹ nhàng tỏ vẻ điều đó là đúng. Và tôi cũng chợt nhận ra là mùa xuân đã sang, nơi đất trời giao hòa, hoa mai đua nở, cảnh vật trở lên thơ mộng hơn.
Em nói: "thế là gần hết tết rồi đó anh ạ! Em có mang cho anh chút bánh trưng, chút bánh, chút quà dành cho anh, mong rằng anh có chút vị tết ấm áp khi xa nhà!"
Như bị đánh trúng vào tim đen, tôi thở một hơi dài thượt. Rồi tôi ôm em, khẽ nhẹ thoa đầu. Trái tim cô quạnh nay được tiếp lửa yêu thương, trở lên ấm áp, trở lên rộn ràng. Tôi với em nói chuyện với nhau về những kỷ niệm những lần trước em đến thăm tôi. Những lần cả hai dạo bước bên biển, ngồi trên cầu Long Hồ nhìn về cửa biển nơi ánh trăng chiếu sáng lạ kỳ. Bóng trăng in hằn trên mặt biển, sóng nhè nhẹ làm ánh trăng dường như lướt trên mặt nước kéo dài thành một hình elip vàng óng ánh, mềm mại. Lúc hai đứa dạo bước về tôi thường nói với em tưởng tượng chúng mình đang đi trên cây cầu tình yêu, nơi hai bóng hình kề bước dưới ánh trăng thơ mộng, gió biển thướt qua tóc em bay lại làm tôi thêm yêu em nhiều hơn. Có lẽ em đẹp nhất đêm trăng ấy rồi, và còn gì có thể làm tim tôi rung động ngoài em nữa.
Đó là những kỷ niệm của tôi và em nơi bán đảo Cam Ranh cô đơn lạnh lẽo này. Có lẽ tình yêu chúng tôi như những cây xanh và những cánh hoa mai tô điểm cho nơi mà toàn cát trắng mênh mông, cô đơn lạnh lẽo này. Ngày hôm nay tôi lại cô đơn trong lòng. Lại nhớ đến những ký ức ngọt ngào của tôi và em. Có người nói tôi hay mơ mộng. Vậy nên có lẽ tôi sẽ quay lại cuộc sống đời thực của mình. Nơi những bộn bề, những lo toan của cuộc sống. Hẳn là thời gian tới tôi sẽ không lên Vietdating.us nữa. Đây cũng như những lời giã từ của tôi tới cả nhà.
Chúc cả nhà tìm được tình yêu của mình, chúc cả nhà hạnh phúc❤
- 27 Tháng8, 2020
- 636 lượt xem
hello anh trai, a kể cảm động ghê, anh có thể ae mình kết nghĩa bạn bè tri kĩ đi nè, zalo em 0333823282
Hi anh Tom, chuyen tinh cua anh ke nghe thu vi nhung buon qua. Em lai thich love story with happy ending.