TÌNH YÊU MỘNG TƯỞNG!
Ngày đầu tháng 7, tháng của hiếu hạnh, tháng của mẹ, tháng của yêu thương. Thật ra, ngày nào sống ta còn có cha mẹ là ngày đó ta còn được hạnh phúc, được ấm êm trong lớp áo ấm, được quấn trong chiếc chăn dày, được nghe tiếng gọi í ới của mẹ là ngày đó ta được hạnh phúc lắm rồi.
Rồi khi ta bắt đầu trưởng thành, trẻ người non dạ, ta muốn thoát khỏi gia đình, lìa xa vòng tay của cha mẹ để tung cánh bay xa, bay mãi, đi tìm miền đất hứa, ta có bao giờ chịu đứng yên đâu? Rồi cảm nhận, suy diễn, mộng tưởng, nhưng cơ thể ta bằng da bằng thịt, đâu phải là một cỗ máy để cho ra sản phẩm số lượng siêu khủng. Cuộc sống luôn có vô số lực hấp dẫn kéo ta chạy lang thang suốt ngày bên ngoài. Đến khi về đến nhà, lên bàn ăn, giường ngủ ta vẫn chìm nổi trong những dự án kế hoạch hay miên man với những hình ảnh hào nhoáng bên ngoài. Thậm chí chiếc áo đứt nút cũng không biết, nhà có bao nhiêu người cũng không hay, sự tồn tại của cha mẹ ta cũng quên luôn. Rồi ta tự bào chữa cho mình rằng: Ta sinh ra là để làm việc, ta tài giỏi thông minh, ta phải kiếm thật nhiều tiền.
Thế đấy, thật tệ! Rồi ta lại tiếp tục rong ruổi, ta lang thang trên các trang mạng xã hội lướt, like, comment, ta muốn muốn khẳng định cái tôi của mình bằng cách đánh giá người khác, cứ nghĩ rằng cứ gõ lên là đúng như rằng. Ta làm anh hùng, siêu nhân bằng các trò chơi điện tử, cứ tha hồ bắn giết, ta thỏa mãn với chính ta là được.
Trong một vở hài kịch cải lương LÁ SẦU RIÊNG, nghệ sĩ Kim Cương hát có đoạn:" Khi con còn nhỏ, mỗi lần đi chợ về, con đợi mẹ cho cục kẹo, con rối rít chạy theo mẹ cả ngày. Bây giờ mẹ già, chờ con, gọi con hoài chẳng thấy." Ta càng lớn, thì cha mẹ càng già đi, thời gian và sự trưởng thành của ta đã lấy đi sức khỏe, tuổi xuân của cha mẹ, thay vào đó là sự già nua, bệnh tật và cô đơn. Rồi ta cũng sẽ già đi, đó là vòng tuần hoàn của tạo hóa không thể thay đổi. Đương đầu với biết bao sóng gió ngoài kia, ta chợt nhận ra rằng: Chỉ có cha mẹ là thương ta vô điều kiện, còn tất cả ngoài kia phải có điều kiện họ mới thương ta.
Thôi thì có điều kiện hay không gì cũng mặc kệ, ta đủ trưởng thành để chơi công bằng mà. Đi đâu thì đi, chiến đấu mệt mỏi rồi ta lại về bên mẹ, được sà vào vòng tay ấm áp của mẹ, để thổn thức, để nói với mẹ rằng: Con yêu mẹ, con đói bụng rồi, có gì ăn không mẹ, con muốn ăn và đi ngủ. Cuộc sống đơn giản chỉ thế thôi.
Các bạn có yêu ai thì cứ yêu đi, nhớ ai thì cứ nhớ đi, đi đâu thì cứ đi đi. Nhưng đi rồi nhớ về, vì hàng ngày, hàng giờ, không ai khác, có người lúc nào cũng dõi theo từng bước chân của ta, niềm vui của ta là niềm tự hào của mẹ, nỗi buồn của ta là nỗi đâu của mẹ. Mẹ vẫn tựa cửa ngóng trông ta về, hãy làm những gì có thể đừng để quá muộn.
Vu Lan về con cài lên ngực
Bông hồng vàng báo hiếu mẹ cha
Tháng bảy mưa ngâu hay nước mắt nhạt nhòa
Của những đứa con nhớ về cha mẹ.
- 19 Tháng8, 2020
- 695 lượt xem
Cảm ơn anh vì bài viết!
Tình yêu dành cho cha mẹ thì bất diệt, không thể so sánh với tình yêu trai gái. Cha mẹ thuơng con vồ bờ vơ bến. Còn ngoài kia thì phải có cái gì hấp dẫn họ mới thuơng mình.