Phố vắng em rồi - Nha Trang đêm mưa ngày em lên xe hoa
Nha Trang yêu thương hai mùa mưa nắng. Sao giữa mùa nắng hạ bỗng có hạt mưa bay. Hôm nay Nha Trang mưa tầm tã không ngớt từ buổi xế chiều. Tận đêm khua nó vẫn chưa ngưng. Có người nói ông trời buồn nên khóc tạo mưa. Phải chăng ông trời đang buồn nên khóc khi hiểu thấu chuyện tình của chúng tôi. Một chuyện tình dang dở, khi tôi và em rất yêu nhau nhưng không thể đến được bên nhau. Ngày mưa hôm nay cũng là ngày em lên xe hoa về với người. Phố vắng em mưa hắt hiu bay, ánh đèn đường như lẻ bóng cô đơn khi bóng hình giờ chỉ còn lại mình tôi.
Tôi không sinh ra ở Nha Trang xinh đẹp này, nhưng trong lòng tôi luôn yêu mến Nha Trang như quê hương thứ 2 của mình vậy. Ngày mưa đầu tiên khi tôi đến Nha Trang cũng là ngày đầu tôi gặp em. Khi đó vì trời mưa tôi vô tình trú nhờ cạnh hè phố nhà em, tôi bắt gặp bóng hình người con gái nhỏ nhắn đang suy tư. Lúc đó tôi hơi khát nước, tôi liền hỏi em:
“ Nè cô ơi, nhà cô có bán nước giải khát gì không, làm ơn tôi khát quá”.
Em thẹn thùng đưa ánh mắt cười duyên dáng, rồi em nói:
“Anh người xa tới à, nhà em chỉ có nước cam ép thôi anh. Anh có uống để em pha? Mà nè đừng kêu người ra bằng cô nha già chết đi được”.
Lần đầu tiên trong đời tôi được nghe giọng nói nhẹ nhàng, dịu êm đến thế. Ở quê tôi giọng khác miền Nha Trang này. Đang suy tư tôi nói:
“Ủa, sao giọng đây dễ mến vậy cô. Cho tôi 2 ly nước cam luôn nhá, đường xa nên tôi hơi khát”
Em trả lời:
“ Anh này kỳ ha, con gái Nha Trang ai cũng dễ mến hết chơn á, anh nói điều hiển nhiên không à. Trời uống gì dữ vầy, uống nhiều thế kẻo no nước à nha”.
Những lúc em nói tôi vừa nghe giọng điệu dễ mến, đôi môi mấp máy duyên dáng. Khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái làm tôi chả biết mình đang ở đây làm gì nữa. Rồi em mang nước cam cho tôi uống, thực sự nước cam chua quá làm tôi hơi nheo mặt lại. Thì em hỏi:
"Ủa, nước cam sao hem anh?”. Tôi đưa tay xua đi, uống hết rồi tôi mới nói :
“Ngọt lắm em ạ, ngon! Ngon! Đã khát quá”
thực ra tôi đang nói xạo để em khỏi buồn. Tôi bông đùa thêm:
“Nhìn em cười đủ rồi, chứ nước cam còn vị gì nữa”.
Trời cũng tạnh mưa, tôi thanh toán tiền nước và xin phép em ra về. Và cứ thế ngày nào cũng vậy, tôi đều qua quán uống nước cam chua ơi là chua. Chỉ vì muốn thấy em, muốn gặp em, muốn trò chuyện với em nhiều hơn. Sau tuần lễ thì tôi xin số phone em, em ngại ngùng tỏ lòng chưa muốn. Tôi liền nói:
“Trời! Anh xin số em để anh đặt nước cho chỗ anh làm, có gì anh không qua được em mang nước qua giúp anh. Chứ không có ý đồ tán tỉnh gì đâu”.
Lý do chính đáng quá thế rồi em cũng đồng ý cho tôi số phone. Đêm về ngày nào tôi cũng điện em trò chuyện, cứ thế ngày gặp quán nước, đêm về tâm tình. Thế là cái gì đến cũng đến, tôi với em bắt đầu nảy sinh tình cảm. Chúng tôi đã chuyển sang hẹn hò, cùng nhau đi ăn tối, uống nước dạo biển rồi về. Ôi Nha Trang về đêm đẹp quá, có em rồi như tô điểm thành phố Nha Trang trong anh. Sóng rì rào từ xa vọng lại, bóng em in nghiêng trên bờ cát thướt tha. Tôi thường thích đi sau em để được ngắm em, ngắm biển, đôi khi ngắm trăng đêm rằm nữa. Còn gì vui hơn khi ngồi bên em trên cát ngắm trăng. Tóc em bay nhẹ thoáng hương thơm, thi thoảng gió đổi chiều làm làn tóc em khẽ chườn vờn trên má tôi. Ôi hương thơm, ôi tóc em nhẹ dìu, ôi ánh trăng những đêm rằm soi sáng, bóng dừa xa tha thướt nhẹ nhàng đưa.
Tiếng sóng biển xì xào, tiếng em nhẹ nhàng buông, tiếng chim xa ở đâu vọng lại. Tất cả mọi thứ hòa quyện lại với nhau. Tạo ra một khung cảnh lên thơ, trữ tình. Đôi khi em dựa vào vai tôi, tôi thường kể em nghe mọi thứ trên đời, những gì tôi trải qua, những nơi tôi đi qua, đôi khi những mẩu chuyện tình yêu lãng mạn, những chuyện tình chẳng có tương lai. Khi đó em khẽ buồn nhỏ nhẹ với tôi:
“Phải chăng tình đẹp là tình mơ, chỉ có thể yêu mà không thể đi hết quãng đường đời hả anh”.
Tôi xoa nhẹ đầu em rồi nói:
“Em ngốc của anh, đó là chuyện chứ không có thật. Còn anh đây sẽ cùng em đi hết cuộc đời này”.
Nụ cười em tỏa nên trong ánh trăng nhẹ nhàng, làm lòng tôi càng yêu em, càng thương em say đắm. Nó cứ như nhỏ lại, chả muốn nghĩ ngợi về cuộc đời nữa, chẳng bận tâm điều gì, chỉ cần bên em mà thôi.
Tôi với em thường hay đi chùa cùng nhau. Vì cả tôi với em đều theo đạo Phật. Tháng nào cũng vậy, hễ mồng một ngày dằm là tôi với em cùng nhau đi Chùa Long Sơn. Nơi có ông phật trắng trên đỉnh. Nơi đây không biết đã có từ bao giờ, đã chứng kiến bao cặp đôi cùng nhau vãn cảnh, cùng nhau nhìn xa xăm về thành phố biển và cầu xin sau này mãi bên nhau hạnh phúc. Nhiều lần tôi nói với em chúng mình chụp ảnh chung được không? Em trả lời:
“Em thấy mọi người nói nếu chưa lấy nhau mà chụp chung thì sẽ chia lìa đó anh ạ?"
Tôi thở dài và hướng xa xăm. Thế là ba năm yêu nhau,không có với nhau lấy một tấm hình.
Mọi chuyện cứ êm đềm, hạnh phúc cho đến một ngày giông tố kéo đến. Nó báo hiệu cho sự đổ vỡ chia ly. Ngày hôm ấy Nha Trang đón một cơn bão lịch sử từ trước đến nay. Việc phòng chống bão còn nhiều sơ sài, mất điện, cây đổ, nhà đổ. Tôi gọi điện cho em không được. Lo lắng quá tôi lấy xe máy chạy một mạch tới nhà em, vượt qua mưa giông, qua những vật cản trên đường tôi cũng đã đến nhà em. Tôi phải bấm còi mãi mới có người soi đèn pin ra cửa rồi ra hiệu vẫy vào. Tôi tự mở then cổng chạy vô nhà. Vô trong người tôi ướt sũng như chuột. Tôi thấy em ngồi khép lép một góc nhà, có vẻ em đang khóc. Bố em hỏi tôi:
“ Cháu là bạn Dung à? Sao mưa bão này không ở nhà tránh báo. Ra đường tới đây làm chi cho nguy hiểm?”
tôi ngập ngừng đáp:
“ Dạ... cháu điện Dung không được, cháu lo quá nên qua nhà xem thế nào ạ?”
Cả nhà mời tôi ăn cơm, nhưng nhìn em buồn tôi như linh cảm có chuyện gì xấu sắp sảy ra. Tôi chẳng buồn ăn. Cả nhà ăn cơm xong rồi bố, mẹ Dung mời mình uống nước. Ngồi vào bàn uống nước, tôi thấy không khí sao mà nặng nề quá. Mẹ Dung hỏi:
“ Cháu với Dung quen nhau lâu chưa?”
tôi thưa:
“ Dạ cũng gần 3 năm rồi ạ”.
Mẹ Dung nói với Bố :
“ kể ra cũng lâu rồi anh nhỷ, hay...”
Bố Dung cắt ngay lời mẹ Dung:
“ Hai bác biết các cháu yêu nhau, nhưng yêu là một chuyện còn cưới là chuyện khác. Nhà này đã hứa hẹn gả Dung với nhà anh bạn thân rồi. Chuyện người lớn đã nói đâu phải chuyện đùa, nay Dung cũng đến tuổi lập thân, gia đình bên kia cũng qua hỏi chuyện rồi. Thôi cháu có yêu nó thì hãy để nó lấy một người chồng tốt, có điều kiện lo lắng cho nó sau này”.
Tay tôi đang cầm ly trà bất thần để dơi vỡ, nước nóng bắn vô chân nhưng tôi không còn cảm giác gì nữa rồi. Tôi quay sang thấy Dung vẫn còn lấc nghèn nghẹn. Tôi xin phép ra về trong cơn bão hung tợn kia, bóng tối bên ngoài như nuốt đi mọi tương lai tương sáng, đẹp đẽ của tôi và em. Một màu đen xám xịt bủa lấy, tôi không còn biết gì nữa rồi.
Và hôm nay sau 3 tháng sau cơn bão. Trời lại đổ mưa, như những cơn mưa trong lòng tôi chút xuống vậy. Tôi đã khóc khi hôm nay ngày em lên xe hoa theo chồng. Giọt nước mặt của đàn ông đâu phải tùy tiện mà vương vãi. Nhưng tôi đã dơi giọt nước mắt vì em. Không biết em có vui trong lòng, hay cũng đau khổ như tôi nữa. Ngồi nơi đây nhìn về xe hoa của em về nhà chồng. Xa dần, xa dần khuất dần sau góc phố. Đó chắc hẳn lần cuối tôi dõi theo em.
Ánh đèn vàng đêm nay hiu hắt mưa bay, thiếu bóng hình nên dường như cô quạnh. Chân bước đi đầu hứa không ngoành lại, hai người hai hướng xa nhau, em ơi ngày nay chúng ta xa nhau thật rồi. Bao lời hứa khi xưa nay vụt tắt. Chỉ bóng hình này lẻ bước cô đơn. Ôi sao tình yêu phũ phàng, ôi sao tiếng pháo đưa em đi như xé nát tâm can anh. Còn đâu những chiều cùng nhau sải bước, nắng chiều vàng tỏa xuống dòng sông Cái yêu thương, phía xa tháp bà ngày ấy sẽ chăng còn hình bóng của em nữa rồi.
Còn đâu những ánh mắt yêu đương trao nhau nồng thắm, còn đâu những đêm trăng ngồi kể chuyện cho em. Ngày mới quen em trời mưa tầm tã, cơn bão ác độc như điềm báo ta phải xa nhau. Và rồi đêm nay, trời lại mưa tầm tã, hiu hắt buồn là ngày mà hai ta đi về hai hướng xa nhau. Có lẽ chúng ta có duyên với mưa! Nhưng với anh thì mưa buồn, còn em thì đã sánh đôi với người. Những giọt mưa ướt chảy thành dòng làm mắt tôi như nhòe đi.
Tôi bước đi mà không biết là đang đi đâu trong cơn mưa này nữa. Thoáng hương xưa đâu đây lại càng nhớ em hơn.
Chúc em bên người hạnh phúc!
- 9 Tháng8, 2020
- 767 lượt xem
Cảm ơn anh @tonytran tối nay mưa nên tâm trạng xíu anh ạ.
Tommy viết lần này tuyệt vời quá. Khen thật nhé. Bài này có cảm xúc rất nhiều.
Cảm ơn Beckyle88!
Viết hay quá anh Tommy ơi. Anh học giỏi văn lắm hả. xin hỏi anh làm nghề gì vậy anh? Anh sóng ở đâu?