ĐÓN ĐỢI NGÓNG TRÔNG.
Hôm nay khác với mọi buổi sáng là ngày đầu tiên các sĩ tử bước vào ngày thi Phổ thông Trung học. Hòa vào dòng xe đông đúc trên đường, tôi nghe có tiếng nói của một bé gái:
Mẹ ơi! Một lát bố mẹ đưa con đến cổng trường , nhưng bố mẹ không được về , con thi có 2 tiếng à, đợi con thi xong rồi cùng về luôn. Bố mẹ về con ở phòng thi run lắm, con thi xong bố mẹ đừng có hỏi con có làm bài được không nha , mà hãy hỏi : Con có mệt không ? Con có muốn ăn gì không?
Người mẹ ngồi sau xe , chính giữa là đứa con gái , còn bố thì tay cầm lái. Mẹ bé nhẹ nhàng nói với con: Được rồi, hôm qua giờ mẹ nghe con nói nhiều lần rồi, mẹ nhớ mà.
Xe đừng ngay cổng trường, chờ con gái nhỏ bước vào trong, hai vợ chồng nhìn theo con gái cho đến khi con bé mất hút sau tán cây bàng của trường. Mới 6h30 nhưng trời đã bắt đầu nắng, cái nắng vẫn không làm giảm số đông phụ huynh đứng đợi các con trước cổng trường . Đâu đó có tiếng nói của một số cha mẹ vọng theo sau lưng con : Nhớ bình tĩnh từ từ làm bài nha con, bố mẹ đứng đây đợi con ra nhé, bố mẹ không đi đâu đâu, vào đi con.
Tôi cũng thuộc dạng nhiều chuyện, hở có cái gì khác ngày thường là tôi đi theo để tìm hiểu . Điều quan trọng là tôi muốn tìm một chút kỷ niệm để quay về tuổi thơ của mình. Thật không dễ để tìm cảm giác này, tôi thích , tôi thèm thuồng những ánh mắt của cha, những cái ôm của mẹ mà đã lâu rồi tôi không có cảm giác này. Nghe những lời đối thoại của họ, lòng tôi bồi hồi xốn xang. Ngay giây phút này, tôi ước mình nhỏ bé lại để được hưởng trọn vẹn tình yêu thương của cha mẹ, tôi chỉ muốn nhắm nghiền mắt lại để giấc mơ của tôi đừng tan biến.
Tuýt, tuýt, tiếng còi réo lên của các chiến sĩ công an dẹp đường làm tôi tỉnh mộng. Số phụ huynh đang đứng trước cổng vội vàng di chuyển sang 1 quán cafe cạnh trường . Ai cũng tranh thủ tìm 1 góc nhỏ đủ để nhìn thấy cái cổng trường . Quán cafe bỗng phút chốc trở nên đông hơn, rất tĩnh lặng, không ồn ào cười nói như mọi khi, ai nấy đang đuổi theo dòng suy nghĩ của riêng mình.
5 phút, 10 phút, 30 phút trôi qua , như đang bị đè nén âu lo cho các con của mình, các bậc cha mẹ bắt đầu làm quen và nói chuyện rất thân mật như biết nhau đâu từ kiếp trước. Ai cũng tự hào về thành tích con mình đạt được trong năm học, rồi những giấc mơ, dự định, kế hoạch được chia sẻ. Tôi ngồi nghe từ câu chuyện này đến câu.chuyện kia mà lòng nghẹn ngào xúc động. Thật thương cho họ, những tấm lòng cao cả biển rộng trời cao, không biết các sĩ tử đang thi trong kia có cố gắng để không phụ lòng cha mẹ không?
Tiếng trống trường vang lên báo hiệu học sinh nộp bài., các bố mẹ trong quán cafe cũng nhanh nhẹn đứng dậy ra . Học sinh bắt đầu ùa ra lần lượt từng em một , có tiếng nói của một cậu con trai nghe giọng ồ ồ , cái giọng của tuổi dậy thì nửa bass nữa treble nghe là lạ : Bố mẹ môn văn hôm nay thi toàn hỏi về dịch Covid Corona nên không cần phải suy nghĩ , dễ lắm, ai cũng biết. Tiếng thở phào nhẹ nhõm, niềm vui hiện rõ lên từng gương mặt của các bậc làm cha mẹ. Thế là xong 1 buổi sáng.
Có vậy thôi mà tôi đã mất một buổi sáng cái tật nhiều chuyện. Nhưng đổi lại nó mang lại cho tôi rất nhiều cảm xúc, tôi nhớ tuổi thơ, tôi nhớ bạn bè , nhớ thầy cô, nhớ mái trường thân yêu. Tôi thầm ước mơ , nếu ai hỏi tôi lúc này tôi muốn gì , có lẽ tôi sẽ nói ngay lập tức : XIN CHO TÔI MỘT VÉ QUAY VỀ TUỔI THƠ.
- 16 Tháng7, 2020
- 651 lượt xem
Bài viết của anh rất cảm động !!
Ban viet ve tuoi tho lam toi nho ve ngay xua song o duoi que, nhieu ky niem, cam on ban.