VÒNG TRÒN TÌNH YÊU - 3( tiếp theo).

Hết học kỳ anh về thăm tôi , không dự báo trước ngày giờ để tôi đi đón, bởi anh sợ cảnh đón đưa sẽ làm chùn bước chân người đi, rồi cảnh đưa tiễn, những cái vẫy tay, những ánh mắt níu giữ , hối tiếc , buồn bã sẽ làm tim hai đứa càng thêm đớn đau. Tự nhiên hôm nay sao mấy đứa học trò cứ nhao nhao lên vậy, ánh mắt đứa nào cũng hướng ra cửa phòng khách. Tôi bất chợt nhìn lên , thấy anh đứng trước cửa phòng khách từ hồi nào và đang nhìn chúng tôi làm.

Cái cảm giác vui mừng không thể tả, mắt nhìn mắt, lòng nghẹn ngào, rưng rưng lệ. Giây phút này cảm giác như mọi thứ xung quanh không hề tồn tại , chỉ có hai đứa đứng nhìn nhau chết lặng. Chúng tôi không ai dám nói vì sợ phá tan bầu không khí tĩnh lặng này, chỉ nhìn nhau đã đủ, đã biết chúng tôi nói gì với nhau sau mấy tháng xa cách dài vằn vặt như cả thế kỷ. Nỗi nhớ từng giây, từng khắt một ngày càng bóp nghẹt trái tim vốn dĩ non nớt, mong manh của hai đứa tuổi chớm yêu.

Hai đứa ngồi xuống ghế, mỗi đứa 1 cái, đám học trò hình như cũng biết chuyện nên đứa nào cũng im lặng và núp sau rèm cửa đưa mắt nhìn hai chúng tôi. Bất chợt anh ba tôi đi lên và kéo ghế ngồi giữa hai chúng tôi. Một câu chuyện có một không hai mà chắc cả đời hai đứa tôi sẽ không bao giờ quên. Anh tôi hơn tôi chỉ một tuổi , nhưng tại sao anh làm như vậy ? Tôi trố mắt ngạc nhiên hành động của anh ba , anh liền nói : Ba biểu anh lên kéo ghế ngồi giữa hai đứa nó , coi thử hai đứa nó nói gì?

Trời ơi! Má ơi! Chơi kiểu này ai chơi lại ! Chơi gì kỳ vậy ! Tôi ức lên đến nghẹn cổ , hai mắt tôi nhắm lại , những giọt nước mắt tức giận đầy uất nghẹn cứ trào ra, bạn tôi thò tay qua người anh tôi để nắm lấy tay tôi . Anh nắm và bóp tay tôi thật chặt, tôi nhắm mắt và mím chặt môi lại để cơn tức giận đè nén xuống qua đi. Anh tôi ngồi giữa vẫn im lặng mặc cho chúng tôi ngồi đó nhìn nhau, tay anh vẫn không buông tay tôi ra. Bất chợt anh ba tôi rút tờ báo thể thao trong túi quần ra ngồi xem tỉnh bơ , còn nói thêm câu: Hai đứa mày làm gì thì làm đi, tao ngồi đây coi báo.

Câu chuyện tạm dừng ở đây, nếu các bạn quan tâm hãy theo dõi nhé. Đây là câu chuyện có thật của chính tác giả, không hư cấu, không thêm bất cứ chi tiết nào. Bởi vì nó quá éo le rồi, không còn gì hơn nữa!

Hội viên

Sao mà giông trong tiểu thuyết vậy ha....
Nhưng mà vui, chuyện cho mình cảm xúc nhẹ nhàng và dễ thương Smile

Hội viên

Bai viet nay rat la hay, co chieu sau, va mang thong diep den moi nguoi. Cam on ban.