TÌNH YÊU CHÂN THẬT CÓ MÀ ĐẦY !

Tôi có cô bạn gái rất khó tính, gặp ai cũng chê , chê xấu, chê không đàn ông, chê hút thuốc , chê nhậu , cái gì mà đàn ông trên thế giới này hầu như thằng nào nó cũng chê . Gặp tôi là nó bảo phải tìm cho nó một người chân thật , hiền lành. Tôi nói: Đàn ông như em yêu cầu chết hết rồi, tuyệt chủng cả rồi, làm gì có đàn ông như vậy, anh chưa gặp.

Thế rồi vào một ngày rãnh rỗi suy nghĩ mông lung, chợt có tiếng điện thoại reo lên. Tôi bắt máy, bên kia đầu dây là thằng bạn học hồi xưa chết ở đâu lâu nay giờ gọi cho tôi :

Alo! Tuấn đó hả? Tôi đáp: Ừ, tao đây! Sao lâu này mày sống chết ở đâu mà giờ mới gọi cho tao?

Thằng bạn tôi trả lời: Tao ở nhà có làm gì đâu ! Cũng đi làm nhưng tự nhiên nhớ mày gọi cho mày .

Tôi hỏi: Lâu nay vợ con sao không thấy mời gì hết vậy?

Thằng bạn trả lời:.Nghèo quá ai lấy, mày biết ai giới thiệu tao đi.

Chợt tôi nhớ ra có cô bạn cần tìm mẫu người giống thằng bạn tôi, đúng chân thật, tôi bảo đảm 100% .

Thế là tôi hớn hở gọi cho cô bạn để cho gặp mặt nhau ở quán cafe. Thằng bạn tôi hiền ngay từ lúc nhỏ, có thể nói hiền bẩm sinh , hiền bền vững. Ai nói gì nó cũng cười không đáp trả lại, sai đâu làm đó. Khi còn đi học chung lớp , tôi hay bắt nạt nó vì nó hiền không bao giờ nói lại hay phản kháng. Nhà tôi dưới quê cũng gần nhà nó nên tôi biết nó không biết uống bia, nhậu hay chơi bời gái gú gì cả. Cũng đúng thôi, vì nhà nó nghèo, ăn không đủ thì nói gì đến các nhu cầu khác. Nó được cái dáng dấp rất đàn ông, đi chơi với tôi thì được nhưng tránh ngồi gần . Vẻ bề ngoài của nó có thể chinh phục được bất cứ cô gái nào, mỗi cái tội nghèo và không biết tán gái , theo đuổi.

Ba chúng tôi có mặt tại một quán cafe, tôi giới thiệu hai người làm quen , nhiệm vụ của tôi đến đây là hết. Tôi đi, để lại đôi trai gái tự quyết định.

Một thời gian sau, hai người gọi tôi đến quán cafe và đưa tôi tấm thiệp mời cưới . Tôi hạnh phúc vì làm mai thành công.

Thời gian trôi đi chỉ còn mình tôi lẻ bóng, bạn bè tôi ai cũng có cặp có đôi, tay dắt , tay bồng. Rồi một ngày , tôi được cô bạn năm nào mời đi uống cafe. Đến nơi , nhìn không thấy thằng bạn đâu mà chỉ thấy cô bạn năm xưa ngồi một mình.

Tôi hỏi: Chồng đâu không đi chung cho vui.

Cô ấy trả lời: Ly dị rồi! Chán!

Tôi trố mắt ngạc nhiên nhìn cô bạn hỏi: Ủa , sao vậy?

Chẳng được tích sự gì, tưởng lấy chồng đẹp trai hiền lành về . Ai ngờ ở với nhau mới biết tui là đàn ông trong nhà, chứ ổng như cục đất, không biết gì hết, cái bóng đèn hư còn không biết thay, lương thì đủ nuôi ổng chứ có nuôi được ai đâu.

Tôi đáp trả lại: Thế hồi xưa em nói yêu cầu lấy chồng của em là không cần tiền , chỉ cần chân thật, hiền lành mà !

Phụ nữ là thế ! Cho nên đến giờ này tôi mới chưa lấy được vợ. Nếu có ai nói với tôi rằng: Em chỉ cần tình yêu chân thật , không giả dối. Em không cần tiền, em chỉ cần yêu em là đủ!!! Là tôi không tin, phụ nữ nói dối đó đàn ông ạ. Họ cần ở đàn ông nhiều thứ lắm !

Hội viên

Câu chuyện dí dõm, dễ thương... và cũng có phần thực tế lắm Smile)

Hội viên

Bai viet nay rat la hay, khong can chinh sua gi het. Cam on.

Hội viên

Câu cuối chuẩn không cần chỉnh. Nếu cố chỉnh thì không còn chuẩn. Grin Grin Grin