Việt Kiều Mỹ Thử Lòng Phụ Nữ Việt Nam (Phần 2): Khi Lòng Tin Được Đặt Vào Căn Nhà Cũ

Việt Kiều Mỹ Thử Lòng Phụ Nữ Việt Nam
Chiếc xe Honda cũ cọc cạch lăn bánh chậm rãi trên con đường đất đỏ xuyên qua rừng cao su ở huyện Dầu Tiếng, tỉnh Bình Dương. Nắng chiều dịu nhẹ len qua tán lá, gió lùa nhẹ khiến không gian trở nên vừa yên bình vừa mênh mang. Tôi – một Việt Kiều Mỹ – không về nước để tìm vợ trẻ, không để phô trương của cải. Tôi về để thử lòng một người phụ nữ. Một cô gái Việt Nam mà tôi tin rằng có điều gì đó chân thành trong ánh mắt, trong nụ cười mộc mạc ấy.
Nhưng tôi không tin hoàn toàn vào những lời yêu thương. Tôi muốn thấy cô ấy sẽ thế nào nếu không có tiền, không xe hơi, không nhà lầu. Tôi đưa cô ấy về sống trong một căn nhà nhỏ, cũ kỹ, mái tôn rỉ sét, tường loang lổ. Nhà không có gì ngoài cái giường gỗ ọp ẹp, bếp củi, và một bộ bàn ghế đã tróc sơn. Tôi vẫn nhớ ánh mắt cô ấy khi bước vào – ngạc nhiên, lặng im, rồi mỉm cười. Cô nói nhỏ: “Không sao đâu anh, miễn có anh bên cạnh.”
Những ngày đầu trôi qua bình lặng. Cô ấy nấu cơm, rửa chén, giặt đồ bằng tay sau nhà. Cơm canh đạm bạc, đôi lúc chỉ có rau luộc chấm muối mè, vậy mà cô vẫn ăn ngon lành, không một lời than vãn. Tôi bắt đầu tin, hoặc ít nhất là cảm động. Nhưng rồi, mọi chuyện không đơn giản như thế.
Một buổi chiều, khi tôi vừa đi mua gạo về, tôi thấy ông hàng xóm – khoảng ngoài 50, độc thân – đang đứng trước cổng nhà nói chuyện với cô ấy. Giọng ông ta nửa đùa nửa thật, ánh mắt thì không đứng đắn:
“Em xinh vậy mà chịu sống trong căn nhà sập sệ này hoài sao? Qua ở với anh, anh lo cho đầy đủ, ăn sung mặc sướng hơn đó!”
Tôi đứng lặng vài giây sau lùm cây cao su. Cô ấy cười nhẹ, không nói. Rồi cô từ tốn đáp:
“Con người sống với nhau vì tình cảm, không phải vì vật chất. Em chọn ở đây, không phải vì nơi này đẹp – mà vì người em thương đang ở đây.”
Tôi bỗng thấy tim mình thắt lại. Không biết là vì vui, vì hối hận hay vì đã thử lòng một người phụ nữ quá lâu.
Tối đó, cô vẫn nấu cơm như mọi ngày, mời tôi ăn bằng giọng nhẹ nhàng. Nhưng tôi thì lại cảm thấy trong lòng mình đang dậy sóng. Tôi bắt đầu tự hỏi: liệu mình có sai khi thử cô ấy như vậy? Có nên kéo dài cuộc thử thách này thêm nữa không?
Ngày hôm sau, tôi quyết định không nói gì, chỉ để ý. Cô ấy vẫn sống như thế, không thay đổi. Cô thậm chí còn tránh mặt ông hàng xóm, lặng lẽ đóng cửa sớm, ít ra ngoài hơn. Tôi biết, cô ấy đã chọn.
Và tôi – một người từng hoài nghi, từng cẩn trọng, từng đặt niềm tin vào bài thử lòng thay vì trái tim – cuối cùng cũng phải thừa nhận: cô ấy ở lại. Không phải vì căn nhà. Không phải vì tôi là Việt Kiều. Mà vì… tình cảm thật sự.
Kết luận không phải là câu trả lời rõ ràng. Mà là hành động. Khi một người phụ nữ chịu ở lại bên bạn trong gian khó, không cần lời thề non hẹn biển, không cần giấy tờ nhà, xe hay tài khoản ngân hàng – đó là lúc bạn biết: cô ấy đáng để trân trọng.
Câu chuyện thử lòng này không khuyến khích ai nên làm theo. Nhưng nó là trải nghiệm của một người đàn ông từng mất niềm tin, từng sợ bị yêu vì tiền. Và giờ đây, tôi học được rằng: tình yêu thật sự… không nằm trong nhà cao cửa rộng, mà nằm ở chỗ người ta chọn ở lại với bạn – khi bạn chẳng có gì trong tay.
#thuonghaykhongthuong #vietkieuthurlong #tinhyeuthucte #cuocsongbinhduong #ngheokhochandungtinhyeu #phunuviet #yeuthatlathugi #dongquevietnam