2 Người Mỹ Về Việtnam Trãi Nghiệm 2025: Việt Nam Thế Này Sao?

0
2 Người Mỹ Về Việtnam Trãi Nghiệm 2025: Việt Nam Thế Này Sao?

2 Người Mỹ Về Việtnam Trãi Nghiệm 2025: Việt Nam Thế Này Sao?

Jason và Emily – Hành trình đến Việt Nam để học lại cách yêu nhau

Lần đầu tiên tôi có cơ hội đưa hai bạn trẻ người Mỹ – Jason và Emily – về Việt Nam. Cả hai là sinh viên năm cuối của Đại học George Mason tại bang Virginia, Mỹ. Trong một dự án tốt nghiệp, họ phải chọn một quốc gia đang phát triển để đến tìm hiểu thực tế và viết báo cáo. Và họ đã chọn Việt Nam.

Không phải vì yêu thích. Mà vì… họ nghĩ nơi đây nghèo, lạc hậu, thiếu thốn tiện nghi. Emily thậm chí còn chuẩn bị cả một vali đầy giấy vệ sinh, khăn ướt, đồ hộp, thuốc men – vì cô ấy sợ Việt Nam “không có gì để dùng”.

Jason – người bạn trai điềm tĩnh hơn – chỉ hỏi: “Chúng ta đến để khám phá, hay để mang định kiến theo?”

Từ khoảnh khắc đó, họ đã bắt đầu có khoảng cách. Trên chuyến bay dài từ Mỹ về Việt Nam, hai người không nói chuyện với nhau. Ngồi gần nhau, mà như cách xa cả ngàn cây số.

Bước đầu đến Việt Nam – Ngạc nhiên nối tiếp ngạc nhiên

Sân bay Tân Sơn Nhất không giống như Emily tưởng. Không ồn ào lộn xộn, mà sạch sẽ, có trật tự. Nhân viên mặc đồng phục chỉnh tề, những nữ tiếp viên hàng không mặc áo dài truyền thống khiến cô nàng không giấu được sự thích thú.

Khi bước ra đường, đúng là có tiếng còi xe inh ỏi, dây điện lòng thòng, một số con đường còn cũ kỹ… nhưng tất cả dường như lại mang một sức sống đặc biệt.

Jason thì lại thích cái không hoàn hảo đó.

Cậu nói với tôi:

“Ở Mỹ, mọi thứ gọn gàng, nhưng vô cảm. Còn ở đây, nó hỗn độn… nhưng có hồn.”


Sài Gòn – Thành phố không ngủ, thành phố của cảm xúc

Tôi dẫn hai bạn đi Bến Bạch Đằng vào buổi chiều – nơi ánh nắng hoàng hôn rải xuống mặt sông Sài Gòn, khiến mặt nước như dát vàng. Cả hai đứng lặng rất lâu, không còn giận hờn, không còn tranh cãi – chỉ là ngỡ ngàng trước vẻ đẹp yên bình không ngờ.

Ngày hôm sau, tôi dẫn Jason và Emily đi ăn phở ở một con hẻm nhỏ. Quán đơn sơ, ghế nhựa, bàn inox, không điều hòa. Emily thoáng nhăn mặt vì thấy “không sạch sẽ”.

Nhưng rồi… bà chủ quán ra, mỉm cười, chỉ dẫn tận tình:

“Đây là đũa nè con, cầm như vầy…”,
“Rau sống bỏ vô sau, chan nước lên là thơm lắm…”

Cô gái Mỹ dịu lại, gật đầu cảm ơn mà không hiểu bà nói gì. Nhưng nụ cười bà chủ – đã làm tan đi mọi nghi ngờ.

Sau bữa ăn, Emily nói nhỏ:

“Em không hiểu gì hết… mà thấy gần gũi lạ thường. Giống như bà ngoại em vậy.”


Vũng Tàu – Gió biển, cát trắng và sự tĩnh lặng dịu dàng

Tôi đưa họ xuống Vũng Tàu. Biển trải dài xanh mát, không đông đúc như những bãi biển khác. Gió mơn man, cát trắng mịn, trời cao trong vắt. Jason đứng yên thật lâu trước biển.

Cậu thì thầm:

“Không có toà nhà chọc trời, không có công trình hoành tráng… Nhưng em cảm thấy bình yên.”

Chúng tôi ghé một quán cà phê ven biển, không điều hòa, không decor cầu kỳ – chỉ có ly cà phê phin nhỏ giọt, tiếng sóng vỗ nhẹ, và những cụ già tập thể dục buổi sáng.

Jason không còn nhìn vào điện thoại. Cậu ngồi thẳng lưng, mắt mở to – như muốn lưu lại tất cả vào trí nhớ.


Đà Lạt – Thành phố đánh thức cảm xúc

Rời biển, chúng tôi lên núi. Đà Lạt chào đón bằng làn sương mỏng và tiếng thông reo. Hai bên đường là rừng thông bạt ngàn. Không khí se lạnh, gió lùa qua cửa xe khiến lòng người dịu xuống.

Chúng tôi thuê một căn villa nhỏ trên đồi – nhà ngói đỏ, vườn cẩm tú cầu trước cửa, chim hót vào buổi sáng.

Tôi dẫn họ đi chợ đêm. Emily cười mãi khi ăn bắp nướng, uống sữa đậu nóng, nghe tiếng rao: “Dâu tươi Đà Lạt đây!”

Tối hôm đó, họ thấy một cặp vợ chồng già ngồi bên nhau, chia nhau ly trà nóng, không nói gì cả.

Emily nắm lấy tay Jason, không ai bảo ai.


Kết thúc hành trình – và bắt đầu một hành trình khác

Sáng hôm chia tay, tôi lái xe đưa họ ra sân bay.

Trên đường, không ai nói gì. Chỉ có tiếng xe chạy, và ánh mắt nhìn xa xăm.

Đến sân bay, Jason ôm tôi thật chặt. Emily đưa tôi một tấm bưu thiếp in hình Bến Bạch Đằng – nơi họ lần đầu đặt chân đến Việt Nam. Cô viết:

“Việt Nam không chỉ thay đổi cách tụi em nhìn thế giới, mà còn giúp tụi em nhìn lại nhau… như thuở ban đầu.”


Lời kết

Việt Nam không hoàn hảo. Còn đó những điều cần thay đổi: hạ tầng, giao thông, môi trường, ý thức…

Nhưng Việt Nam – với những con người bình dị, nụ cười ấm áp và lòng mến khách – đã dạy cho hai bạn trẻ Mỹ một điều quan trọng:

“This is not poverty. This is life.”

Và trong cuộc sống vội vã ngày nay, có lẽ điều mà ai cũng cần học lại – chính là cách yêu thương nhau.

tinhyeuvietnam #duhocvienmy #vietnamtour #yeunhauagain #dulichcamxuc #jasonemily #cuocsongvietnam #vietnambythestory

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest

Optionally add an image (JPEG only)

0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x