Cuộc Gặp Định Mệnh: Lính Mỹ Gặp Lại Người Yêu Việt Sau 55 Năm

Cuộc Gặp Định Mệnh: Lính Mỹ Gặp Lại Người Yêu Việt Sau 55 Năm
Hơn 50 năm trước, giữa khói lửa chiến tranh Việt Nam, những con đường Sài Gòn náo nhiệt nhưng cũng đầy bất ổn. Trong bối cảnh ấy, những mối tình ngắn ngủi nhưng khắc sâu vào tâm khảm đã xuất hiện – một trong số đó là chuyện tình của David Thompson, chàng lính Mỹ 24 tuổi và Lệ Hằng, cô gái Việt Nam mới tròn 20, dịu dàng, đầy mơ mộng.
David lần đầu gặp Lệ Hằng ở một quán cà phê nhỏ gần chợ Bến Thành. Dù bất đồng ngôn ngữ, ánh mắt và nụ cười đã kéo họ lại gần. Những buổi chiều, họ dắt tay nhau dạo trên đường Tự Do – nay là đường Đồng Khởi, quận 1 – nơi sầm uất bậc nhất Sài Gòn thời ấy. Họ ăn những chiếc bánh mì nóng, ngồi bên ly cà phê sữa đá ngắm người xe qua lại, tạm quên tiếng bom đạn ở ngoại ô.
Tình yêu của họ lãng mạn nhưng cũng mong manh. Mỗi ngày David đều lo sợ: ngày mai liệu anh còn ở đây, hay sẽ phải ra trận, hay rút quân? Nhưng anh vẫn hứa với Hằng: “Khi chiến tranh kết thúc, anh sẽ tìm cách đón em sang Mỹ, mình sẽ bên nhau mãi mãi.” Lệ Hằng tin tưởng anh, dù lời hứa chỉ là thì thầm giữa khói thuốc và ánh đèn đường vàng vọt.
Ngày định mệnh đã đến. Hiệp định Paris năm 1973 ký kết, Mỹ rút quân cấp tốc. Trước ngày về nước, David được lệnh tập trung khẩn, không kịp quay lại chợ Bến Thành tìm gặp Hằng. Trong khoảnh khắc rời Sài Gòn trên chiếc trực thăng, anh khóc như chưa từng khóc, mang theo hình bóng cô gái anh yêu, cùng nỗi dằn vặt khôn nguôi.
Trở lại Mỹ, David cố gắng bắt đầu cuộc sống mới. Anh kết hôn, sinh hai người con, làm việc không ngơi nghỉ để quên đi những ám ảnh chiến tranh và kỷ niệm ở Việt Nam. Nhưng mỗi đêm, trong giấc mơ, anh lại thấy Hằng. Có khi cô bế một đứa bé, có khi chỉ đứng giữa phố Sài Gòn, ánh mắt buồn vời vợi. David tự hỏi: “Liệu mình đã bỏ lại đứa con nào đó mà không biết hay không?”
Những năm tháng trôi qua, David cũng già đi, tóc bạc, sức khỏe yếu dần. Khi đến tuổi nghỉ hưu, ký ức về Sài Gòn càng trở nên rõ nét. Trong một giấc mơ, Hằng nói với anh: “Em thích sống ở gần chợ Bến Thành. Anh còn nhớ không?” Câu nói ấy khiến ông quyết định phải quay lại Việt Nam, dù đã ngoài 75 tuổi.
David liên hệ báo chí cộng đồng người Việt ở Mỹ, hội cựu binh, để tìm manh mối. Thông tin chỉ vỏn vẹn: cô gái năm xưa sống ở một con hẻm gần đường Tự Do, thích đi chợ Bến Thành. Nhưng sau chiến tranh, khu vực này thay đổi quá nhiều, không ai còn nhớ rõ.
Khi đặt chân xuống sân bay Tân Sơn Nhất, David rưng rưng. Mùi không khí, tiếng xe máy, tiếng rao hàng – mọi thứ thân thuộc ùa về. Ông thuê một khách sạn nhỏ gần trung tâm, bắt đầu những ngày dài tìm kiếm. Hằng ngày, ông dạo khắp chợ Bến Thành, hỏi thăm từng người bán, chìa tấm ảnh cũ nhưng chỉ nhận lại những cái lắc đầu ái ngại.
Những buổi tối, ông ngồi trong phòng khách sạn, nhìn tấm ảnh, khóc trong im lặng. Ông nhớ từng câu nói, từng nụ cười, từng lần nắm tay Lệ Hằng đi dạo. Trong một đêm mơ, cô lại xuất hiện, nói với ông: “Em vẫn đợi anh ở chợ Bến Thành.” Câu nói vang vọng khiến ông bừng tỉnh, quyết tâm dậy từ 5 giờ sáng, ra chợ tiếp tục tìm kiếm.
Ông đi từ sáng đến chiều, vẫn vô vọng. Đến 6 giờ tối, thất vọng nặng nề, ông bước ra cổng chợ. Đúng lúc ấy, ánh mắt ông bắt gặp một bà cụ bán nước, ánh mắt quen thuộc ấy khiến tim ông thắt lại. Ông nghẹn giọng, hỏi:
– “Em… có phải là… Lệ Hằng…?”
Bà cụ sững người, nhìn chằm chằm vào ông. Rồi bà cười qua giọt nước mắt:
– “David… thật sự là anh sao?”
Hai người già nua ôm nhau giữa chợ Bến Thành, giữa dòng người tấp nập. Những người xung quanh dừng lại nhìn, vài người rơi lệ trước khoảnh khắc định mệnh của hai con người đã lạc mất nhau hơn nửa thế kỷ.
Bà Hằng dẫn ông David về căn nhà nhỏ trong con hẻm sát bên chợ. Mở cửa bước vào, ông sững sờ khi thấy một người đàn ông trung niên, khoảng hơn 50, đôi mắt, sống mũi giống hệt ông. Dù dáng vẻ lam lũ, áo quần sờn cũ, nhưng nét lai Mỹ hiện rõ trên khuôn mặt.
Bà Hằng nói qua tiếng nấc:
– “Anh biết cậu ấy là ai không? Đây… là Dũng… con trai ruột của anh.”
David gần như quỵ xuống, run rẩy:
– “Trời ơi… con… con của cha…”
Bà Hằng kể, sau khi David rời đi, bà phát hiện mang thai. Dù bị xã hội kỳ thị, mẹ bà khuyên nên giữ đứa trẻ. Bà đã nuôi Dũng khôn lớn, bất chấp khó khăn. Khi chương trình ODP (Orderly Departure Program) cho con lai Mỹ sang Mỹ, bà làm hồ sơ, nhưng lúc đó chồng sau của bà lâm bệnh nặng, bà không thể bỏ chồng để đi. Sau này, chính sách thay đổi, hồ sơ hết hiệu lực, Dũng mãi không có cơ hội ra đi.
David quyết định ở lại Việt Nam, thuê một mặt bằng nhỏ ngay gần chợ Bến Thành, mở một quán bán xúc xích chiên mang phong cách Mỹ-Việt để Dũng có công việc ổn định. Ông chăm sóc bà Hằng mỗi ngày, bù đắp những năm tháng bà đã khổ cực nuôi con. Mỗi tối, ba người ngồi trước hiên nhà, cùng kể chuyện, cười đùa, tận hưởng hạnh phúc muộn màng.
Tony xin chúc cho ông David, bà Lệ Hằng và Dũng luôn hạnh phúc bên nhau. Mong rằng câu chuyện này nhắc nhở chúng ta: hãy trân trọng những người thân yêu khi còn có thể, vì thời gian không bao giờ chờ đợi ai.
ChuyệnTìnhChiếnTranh #ViệtMỹ #NgườiConLai #ChợBếnThành #TìnhYêuBấtDiệt #CâuChuyệnCảmĐộng #TìmNgườiThân #LínhMỹỞViệtNam