Kết bạn bốn phương online – khi nào nên gặp nhau
Người đó từng nói với mình rằng: Chúng ta đừng đứng trong bóng tối mà hãy bước ra thế giới bên ngoài.
Nói về tình ảo thì riêng bản thân mình cũng có một khúc mắc như thế này. Vào một ngày đẹp trời, mình lên mạng và tìm thấy một cái hồ sơ kết bạn và gửi một bức thư để làm quen. Không phải người đó viết văn hay đâu, mà tại mình thấy nội dung đó quen quá, mình đã đọc đi đọc lại ở đâu đó nhiều lần và nó cũng đã nằm trong tâm trí mình rồi. Cho nên thực ra ban đầu mình chỉ có ý định gửi thư chọc người đó vài câu mà thôi. Nhưng rồi mình lại không làm vậy mà chỉ hỏi thăm làm quen rất ư là lịch sự.
Không cần chờ đợi lâu, hai ngày hôm sau mình nhận được thư hồi âm, người đó nói mình nói chuyện rất dễ thương và sâu sắc, ấn tượng. Rồi kèm theo là nick chat, mình và người đó cũng như bao người bắt đầu cuộc trò chuyện trên mạng.
Nói thiệt lúc đầu mình cũng không có cảm tình gì mấy với người này chỉ nói chuyện qua loa thôi, không hẹn hò nhau chat gì cả khi nào lên gặp thì chat. Mấy ngày rồi sau đó là mỗi ngày hai người tự động lên để mà chat với nhau. Rồi người xin số điện thoại của mình và người ta bắt đầu liên lạc.
Chuyện cũng không có gì mới chỉ có cũng giống như là các bạn chỉ có điều là kịch bản cũ diễn viên mới mà thôi. Nói chuyên vui đùa rồi người đó cũng nó xiên nói xỏ là tỏ thái độ thích mình nhưng mà mình không có trả lời, bởi vì không biết phải trả lời sao cả, hơi băn khoăn và khó xử nhỉ.
Mình hiện vẫn chưa có người yêu nhưng mình lên đây không với mục đích là tìm người yêu, mình chỉ tìm bạn thôi cho nên mình muốn mọi thứ chỉ dừng lại ở mạng, chứ không bước ra ngoài đời thật nhưng người ta lại không nghĩ như vậy, người ta lại nghĩ rằng lên mạng là phải tìm người yêu chứ ai chỉ để lên mạng chỉ để chơi bao giờ. Mình thật cũng không biết nói sao bây giờ.
Khi có thời gian thì mình thường lên net để nói chuyện với những người mà mình vô tình quen biết,những người bạn đã đem đến cho mình niềm vui và vơi đi sự cô đơn vốn có trong tâm hồn của mình! Viết blog là thể hiện lên những gì bạn muốn nói, những gì bạn muốn chia sẻ với tất cả mọi người, và bản thân của bạn cũng trút bỏ được nỗi niềm riêng tư nào đó! Mình biết trong cuộc sống không có ai là hoàn hảo cả đâu!
Bởi vì ai mà không có khuyết điểm nhưng quan trọng là ta biết khắc phục khuyết điểm đó như thế nào mà thôi! Chúng ta đừng đứng trong bóng tối mà hãy bước ra thế giới bên ngoài Hãy lột bỏ lớp vỏ củ kỹ bên ngòai để trở thành một con người mong muốn. Cụ thể là có thể từ vịt con xấu xí biến thành một con thiên nga với bộ lông trắng muốt và được mọi người yêu quý!
Tình bạn là muôn năm phải không các bạn? Có những điều mình không thể tâm sự với nguời thân nhưng các bạn là một niềm vui cho mình vì mình có thể nói hết suy nghĩ của mình, và mang đến cho mình những chia sẻ. Mình tin là tình bạn qua mạng có thật, không là ảo ảnh.
Thật sự mà nói thì mình chỉ quen bạn qua mạng mà chưa gặp ai ở ngoài đời bao giờ cả, mình không biết có nên gặp họ hay không, gặp nhau rồi sẽ như thế nào? Tại sao lại phải gặp họ? Họ có biết gì về mình mà muốn gặp mình, cả khuôn mặt mình ra sao thậm chí họ cũng chưa biết cả mà? Vậy mà họ vẫn thản nhiên nói chuyện với mình suốt mấy tháng trời dài ròng rã.
Đôi khi mình phải tự khâm phục chính mình luôn đó vì sao lại có thể nói chuyện kéo dài cả 3 tháng với người chưa biết mặt, chưa biết về nhân thân và gia cảnh của người đó. Tất nhiên là đã nghe nói nhưng chỉ là nghe nói mà thôi chứ có biết được thật hư ra sao đâu. Và tại sao không thể cứ chat, noi chuyện hay tâm tình với nhau mà phải gặp nhau để làm gì?
Tất cả chỉ vòng quanh là một dấu chấm hỏi, tại sao? Mình cũng không biết là tại sao? Và mình phải làm gì bây giờ, hả các bạn, nếu mình không cho họ, gặp mình thì họ nghĩ mình là một con người không có thật, là một con nguời giả tạo, giận dỗi, và có gì là giấu giếm họ nên mới không cho họ gặp, nhưng họ đâu có biết rằng mình vẫn luôn là mình. Mặc dù là trên mạng thiệt ,nhưng những gì không nên nói dối thì mình cũng chẳng có nói dối, mình nói sự thật trong sự cho phép và dường như tất cả thông tin riêng về bản thân mình đều đúng cả, mình là ai, mình tên gì, hiện sống ra sao, ở đâu, khu vực nào đều đúng cả! Tất nhiên là mình không cho họ biết địa chỉ nhà mình rồi!….
Nhưng không hiểu sao một thời gian như vậy là họ lánh xa tôi hết, không lẽ nếu như không gặp mặt nhau thì làm bạn nói chuyện cũng không được hay sao? Gặp nhau để làm gì chứ??? Các bạn có thể giải thích cho mình được không, mình muốn biết và thắc mắc nhưng thiệt tình là không biết hỏi ai bây giờ?
Chỉ biết viết lên nỗi lòng của mình nơi đây để xin một lời khuyên chân thành từ phía các bạn, không biết các bạn ai có gặp trường hợp như mình hay không nhỉ? Mong các bạn hãy cho mình một lời khuyên nha các bạn.
Một con người có lai lịch không xác minh, có cái gì giấu giếm hay bất thường là điều mà mọi người đang nghĩ về mình liệu mình đúng hay sai khi suy nghĩ như vậy? Xin các bạn hiểu rằng: Mình cũng không phải là người dở hơi, rảnh rỗi đến mức suốt ngày đi chọc phá người khác trên mạng.
Liệu mình có nên thay đổi quan niệm của mình hay không? Có nên một lần gặp gỡ người ta ở ngoài đời hay không? Người ta cũng không có đe dọa hay bắt bẻ mình gì nhưng suốt ngày cứ nói hoài làm mình phiền lòng quá.
Người đó từng nói với mình rằng: Chúng ta đừng đứng trong bóng tối mà hãy bước ra thế giới bên ngoài.
Mình biết điều đó không có gì là sai, nhưng không hiểu sao mình vẫn cứ phân vân. Không phải là mình sợ bị lừa gạt gì, bởi vì lừa gạt mình cũng không dễ đâu nhé! Với lại mình cũng không có đáng để lừa gạt đâu. Mình không phải là dạng người chat với nhiều người cùng một lúc, ban đầu chỉ là hỏi thăm, nói chuyện qua loa, rồi hợp thì mới nói chuyện tiếp, chứ đâu phải ai mình cũng nói chuyện hết đâu. Còn người ta thì mình biết là người ta chat với nhiều người cùng một lúc, liệu với người khác người ta cũng nói như vậy hay không?
Người đó không có ra tối hậu thư gì cả, nhưng giờ ít nói chuyện, có khi còn không thèm nói chuyện với mình, có vẻ người đó giận mình vì mình không chịu gặp, nói mình không tin tưởng người ta, nói chuyện lâu vậy rồi mà dường như mình vẫn không xem người ta là bạn, người ta nói vậy đó, nghe vậy mình rất buồn vì thực lòng mà nói mình không hề nghĩ như vậy.
Dường như mình đã làm người ta bị tổn thương lòng tự trọng mất rồi, làm sao bây giờ, mình không muốn người ta nghĩ không tốt về mình, nghĩ là mình không tôn trọng người ta, mình không muốn ai phải buồn phải giận vì mình cả.
Cả hai chỉ nói chuyện chứ chưa hề biết mặt nhau,mình và người đó ở cũng gần trong cùng một thành phố, đâu phải xa xôi cách trở gì, gặp nhau là một chuyện dễ dàng, vậy lý do gì mà lại không chịu gặp. Người đó suốt ngày nói vậy đó! Khổ tâm quá à! Mình thì không biết trả lời sao chỉ nói qua loa, ậm ừ và lảng sang vấn đề khác. Không nói dứt khoát lý do.
Liệu mình làm vậy thì mình có phải là một con người ích kỷ quá hay không chỉ biết nghĩ cho riêng mình mà không biết nghĩ tới nỗi lòng của người khác?
Nguồn st