Đồng Vợ Đồng Chồng Sẻ Giúp Bạn Vược Qua Tất Cả
Bờ Vực Phá Sản
Tôi đến Mỹ vào đầu năm 2010. Điều mà tôi bất ngờ nhất là cả nhà chồng phá sản sau 5 tháng khi tôi vừa đến.
Chuyện thế này. Cả chồng và bố chồng đều bị mất việc vì hãng phá sản. Cả nhà lâm vào tình thế khó khăn vì tiền dữ trữ không còn. Chuyện cưới tôi đã tốn hết tiền dữ trữ của chồng.
Khi chồng tôi rước tôi qua Mỹ, đã để lại nhiều thứ như MacBook Air, máy ảnh tốt, iPhone, iPad, giỏ xách,… và nhiều thứ cho cả đại gia đình tôi. Anh sắm tất cả ngót nghét cũng hơn 10K tiền quà đắt tiền. Cả nhà tôi hãnh diện vô cùng và đi đâu cũng khoe.
Trước đó 1 năm, anh tốn kém không ít khi tổ chức đám cưới, mà tiền người ta mừng đều để lại cho gia đình tôi để sửa lại nhà cửa và mua 1 chiếc Dylan mới cáo cạnh.
Khi tôi đến Mỹ, sau có thẻ SS bằng lái thì chồng tôi mua cho chiếc xe Lexus ES mới cáu cạnh (trong lúc chồng thì đi làm xe cũ cũng hơn 8 năm), túi và ví LV, iPhone, iPad,…
Khi bố và chồng mất việc, cả nhà cùng nhau tính toán chi tiêu. Tôi cảm thấy ngộp thở. Tiền nợ credit khoảng 6K chưa trả hết (vì sắm cho tôi là chủ yếu). Tiền trả nhà góp 1.2K. Các chi phí khác và ăn uống cũng ngót nghét 1K. Tiền trả xe góp cũng 600 đô mỗi tháng.
Hàng tháng tôi cũng hay gởi đồ và tiền về cho anh chị và các cháu cũng hết 300 đô.
Tuy không ai dám nói gì nhưng tôi biết tôi là kẻ tiêu tiền nhiều nhất vì mọi khoản nợ credit và tiền xe trả góp đa số cho tôi.
Tôi hoảng sợ và sốc vô cùng. Tôi hãnh diện với đám bạn bè trên facebook thế này thế kia giờ tan biến. Không dám log vào facebook nữa vì không dám than.
Tiền dư trong ngân hàng cả nhà chưa tới 2K (do chồng tôi chi cho tôi nhiều quá trong mấy tháng đầu). Tiền thất nghiệp 2 người chỉ khoảng 2K tổng cộng. Tiền làm thêm bên ngoài của má chồng khoảng 600. Còn tôi thì chưa làm gì ra tiền.
Tháng đầu còn cầm cự được. Đến tháng thứ 2 sinh ra nhiều mâu thuẫn. Gia đình tôi giục tôi về VN sống vì sống trong nợ nần không thích và xấu hổ với hàng xóm và bà con. Chồng tôi lầm lì và không còn nồng cháy với tôi khiến tôi rơi vào trạng thái lơ lửng như không còn được ân cần.
Những trận cãi vã với nhau nhiều hơn. Giận lẫy nhiều hơn. Nhiều lúc tôi muốn đi về lại VN nhưng không có tiền. Xin tiền ba mẹ và anh chị thì họ than kinh tế đi xuống vật giá leo thang.
Tôi đi làm nail. Làm được 2 tuần mũi sưng tấy lên phải vào bịnh viện. Thế là sạch hết tiền làm được cho việc mua thuốc và bịnh viện. Tôi xin đi làm hầu bàn. Nhà tôi ở VN thì phản đối vì nói Việt Kiều mà làm hầu bàn thì nhục lắm. Ở đây bọn Mỹ trắng đi làm hầu bàn là chuyện bình thường trong lúc khó khăn mà không có ai nhục ai khi.
Lại thêm mâu thuẩn và giằng xé với gia đình bên VN nữa, tôi trở nên cô đơn và cô độc.
Chồng tôi dắt tôi đi dạo và nhỏ nhẹ như muốn năn nỉ và quỳ lạy. Tôi không hiểu chuyện gì. Chồng tôi khóc và sau khi định thần thì nói: “Anh và em cùng nhau xem lại chi tiêu. Anh sắp hết tiền thất nghiệp, nợ trả không hết. Anh chưa xin việc làm mới. Em về VN cũng được anh mua vé. Nhưng …. em ở hay đi, anh van xin em bán chiếc xe Lexus để giảm bớt nợ hàng tháng”.
Thế là chiếc Lexus bán lại cho Carmax. Chi phiếu đó chỉ đủ trả hết tiền thiếu. Thế là giảm bớt 600 mỗi tháng.
Sau đó cả hai vợ chồng cắt luôn 2 cell phone, chịu phạt 400 để tránh trả 200 mỗi tháng suốt 13 tháng còn lại. Cả hai chỉ có cell phone trả tiền từ phút mua thẻ mà không dám gọi ai vì sợ hết phút. Internet và điện thoại bàn cắt. Internet thì lâu lâu xin xài ké sóng từ nhà hàng xóm.
Cable (truyền hình cáp) cắt để giảm 80 mỗi tháng. Nhiều dịch vụ tiện ích cũng cắt giảm để giảm chi tiêu.
Cả nhà tổ chức gara sale 3 lần để bán bớt đồ trong nhà. Bán 3 lần cũng được hơn 1000 đô, làm giảm bớt sự lo lắng cho cả nhà.
Tôi cảm thấy thương chồng hơn là giận lẫy và tự ái. Tôi lẵng lặng sát cánh cùng chồng giảm chi tiêu, làm thêm,…
Hai vợ chồng ra nhà băng cho vay tiền mua nhà điều đình để giảm nợ. Sau 2 tuần thì giấy tờ làm lại để tiền trả hàng tháng giảm xuống còn 900 đô nhưng kéo dài thành 30 năm thay vì chỉ còn 10 năm là trả góp dứt.
Tôi thấy nếu hai vợ chồng thương nhau thật sự thì cùng sát cánh vượt khó trong giai đoạn khó khăn này. Ở đời ai cũng phải qua vài lần khó khăn.
Gia đình tôi bên Việt Nam thì hơn 6 tháng tôi không gởi quà, tiền thì cũng hết thương tôi như lúc trước. Chỉ có mẹ tôi hiểu và động viên tôi gắn bó với chồng và đừng bỏ chồng chỉ vì thất thế sa cơ một thời gian ngắn.
Thương cho chồng tôi đã bỏ ra không biết bao nhiêu tiền để có tôi. Nếu anh cưới vợ ở đây thì vợ cũng đã có việc lâu và đã có tích luỹ thì không rơi tình cảnh bán bớt nhiều thứ.
Cả nhà phải cật lực tìm cách cắt giảm mọi thứ để thu nhập có được đủ duy trì nhà, ăn uống, bảo hiểm, và một ít dịch vụ tiện ích.
Tôi đi làm hầu bàn cũng được 600 tiền check mỗi tháng và tiền bo từ khách thêm 400-600 nữa. Chồng tôi thì phụ việc sửa nhà và làm hầu bàn cuối tuần. Bố mẹ chồng làm lặt vặt cũng thêm một ít. Thế là mọi người biết nhân nhượng, giảm chi tiêu,… cũng duy trì cuộc sống và giữ được nhà trả góp (thay vì mất trắng).
Bây giờ, nếu cả nhà mỗi tháng dư dành được 100 là mừng lắm. Mọi người đều ráng dành dụm để khi tôi có con thì có tiền lo cho con. Giờ tôi không dám có con nhưng tương lai gần phải có vì đó là mong mỏi của tôi.
Đã hơn 18 tháng, tôi chưa hề biết mua áo quần mới. Chỉ mặc đồ người ta cho hay mua ở chợ đồ cũ. Giày dép cũng vậy. Hai vợ chồng chưa dám đi xem phim, ăn nhà hàng rẻ tiền,… Nhưng tôi không có buồn, cảm thấy như vậy là tốt trong giai đoạn khó khăn này.
Sắp đến Tết Quý Tỵ (chỉ còn ít tuần nữa thôi). Nhà tôi ở VN đòi tôi cho 30 triệu tiền Việt Nam ăn Tết. Tôi nói bây giờ 3 triệu đối với tôi rất là lớn và 30 triệu là con số khổng lồ trong lúc này. Thế là sinh ra mâu thuẫn và giận hờn. 18 tháng qua, tính từ lúc này, tôi chỉ viết ít lá thư và ít lần gọi ít phút. Tôi biết ba mẹ tôi và anh chị em trong nhà mắc cỡ với hàng xóm vì có Việt Kiều mà chẳng sung sướng bao lâu (chỉ sung sướng trong lúc cưới tôi).
Tôi chỉ mong sau Tết, tôi có bầu. Nhưng cuộc sống trong giai đoạn khó khăn này căng thẳng quá, chờ hoài không thấy có bầu. Tôi có buồn nhưng chồng tôi an ủi khi chồng có việc tốt tinh thần thoải mái là có bầu ngay.
Viết ra những dòng này tôi không cầm được nước mắt… Khóc cho ai? Hay chỉ mủi lòng mơ cao sang ở Mỹ rồi chợt tan biến?
From laychongvietkieu.wordpress.com