Người Cha Hy Sinh Cả Đời Nuôi Hai Con Thành Kỹ Sư, Cuối Đời Cô Đơn Trong Viện Dưỡng Lão

Người Cha Hy Sinh Cả Đời Nuôi Hai Con Thành Kỹ Sư, Cuối Đời Cô Đơn Trong Viện Dưỡng Lão
Người Cha Hy Sinh Cả Đời Nuôi Hai Con Thành Kỹ Sư, Cuối Đời Cô Đơn Trong Viện Dưỡng Lão
1. Giấc mơ Mỹ và cuộc đời của chú Ba
Chú Ba sang Mỹ vào đầu thập niên 90 theo diện bảo lãnh gia đình. Khi ấy, chú đã ngoài 40 tuổi, một người đàn ông nhỏ con, nước da ngăm và ánh mắt đầy nghị lực. Thành phố Arlington, Virginia trở thành nơi bắt đầu cuộc đời mới của chú.
Công việc đầu tiên của chú là cleaning – quét dọn trong các building văn phòng. Tôi nhớ mãi cái thời tôi mới qua, cũng làm chung với chú. Lúc đó tôi chỉ được trả 4 đô 25 cent một giờ, còn chú – làm supervisor – cũng chỉ nhỉnh hơn chút đỉnh, khoảng 6 đến 7 đô một giờ. Thế mà chưa từng nghe chú than vãn. Chú là người luôn siêng năng, dạy dỗ đàn em tận tình và tôn trọng công việc dù là nặng nhọc nhất.
Không dừng lại ở một việc, chú còn làm thêm ca đêm, rồi cuối tuần làm cashier bán thời gian cho một tiệm buôn bán nhỏ. Câu nói cửa miệng của chú là:
“Tao làm hai job rưỡi đó bây, hai job là kiếm tiền, nửa job còn lại là làm cha.”
Vợ chú – cô Sáu – cũng làm nail, tằn tiện từng đồng. Cả hai vợ chồng chú chăm chỉ làm lụng, dành dụm suốt sáu năm để mua được một căn nhà nhỏ ở thành phố Fairfax, tiểu bang Virginia. Một mái ấm đầu tiên, nhỏ bé nhưng đầy mồ hôi, nước mắt và hy vọng.
2. Nuôi hai con nên người – Một giấc mơ tưởng đã trọn
Chú Ba có hai người con: một trai, một gái. Cậu con trai lớn sau này học kỹ sư phần mềm, còn cô con gái út tên Vy cũng theo ngành kỹ thuật. Chú và vợ dành cả tuổi xuân để lo cho hai con ăn học, không để con mượn student loan, không để con thiếu sách vở, áo quần.
Khi con gái tốt nghiệp trung học, còn con trai đã vào đại học, chú mới quyết định cùng cô Sáu về Việt Nam một chuyến – chuyến trở về đầu tiên sau gần 10 năm.
Chú kể, vừa đặt chân xuống phi trường Tân Sơn Nhất, thấy nắng Sài Gòn, nghe tiếng nói tiếng cười quen thuộc, chú bật khóc như một đứa trẻ. Cái mùi quê hương, cái khung cảnh cũ kỹ mà thân thương… làm chú thấy mình vẫn còn một nơi để trở về.
Sau chuyến đi ngắn ngủi 3 tuần, chú trở lại Mỹ mà lòng đã ấp ủ một giấc mơ:
“Mai mốt về hưu, tao sẽ về quê sống. Ăn cá kho tộ, uống cà phê đá, nghe tiếng gà gáy là thấy đời yên rồi.”
3. Cú sốc kép: mất vợ và phát bệnh
Thế nhưng đời không như mơ. Khi vừa chạm ngưỡng nghỉ hưu, chú Ba phải đối mặt với nỗi đau mất mát lớn nhất: vợ chú – cô Sáu – đột ngột qua đời vì bạo bệnh. Chú trống rỗng. Căn nhà đầy ắp tiếng cười giờ chỉ còn lại mình chú lủi thủi.
Chưa kịp nguôi ngoai, chú lại đổ bệnh. Ban đầu là đau lưng, mỏi gối, nhưng rồi chú được chẩn đoán mắc bệnh mãn tính – không nguy hiểm ngay nhưng cần theo dõi và chăm sóc đặc biệt.
Tôi đến thăm chú trong bệnh viện, chú vẫn cố cười, nhưng ánh mắt thì buồn rười rượi.
4. Đề nghị đau lòng từ con cái
Khi chú vừa xuất viện, điều mà chú không ngờ nhất đã xảy ra: hai đứa con – giờ đã thành đạt, nhà cao cửa rộng – nhẹ nhàng nói với chú rằng… nên vào viện dưỡng lão.
Lý do đưa ra rất hợp lý: tụi nó bận việc, có con nhỏ, không có ai chăm sóc ba mỗi ngày. Vào viện dưỡng lão có bác sĩ, có y tá, có người hỗ trợ – tốt hơn là ở một mình.
Chú không giận, nhưng đau – đau như bị ai bóp nghẹt tim mình.
“Tao nuôi tụi nó thành kỹ sư, cho ăn học không thiếu một ngày, không bắt mượn loan, không thiếu một cuốn sách nào. Vậy mà giờ tao chỉ muốn được ở gần cháu nội vài ngày trong tuần… cũng không được.”
5. Viện dưỡng lão – nơi không có tiếng cười trẻ thơ
Những ngày đầu ở viện dưỡng lão, chú vẫn giữ hy vọng. Tuần đầu, con cái còn ghé thăm. Nhưng rồi, những chuyến thăm thưa dần… Một tháng, rồi hai tháng, chỉ là vài cuộc gọi vội vàng: “Ba ơi con bận quá, mai con ghé.” Nhưng ngày mai… mãi không đến.
Tôi hỏi chú:
“Chú thấy viện dưỡng lão cũng có bác sĩ, chăm sóc tốt… vậy có hạnh phúc không?”
Chú lắc đầu, giọng chậm rãi:
“Không đâu con… Người Mỹ thì quen sống vậy, nhưng người Việt mình… cần ở gần con cháu, cần cái tiếng cười, cái mâm cơm gia đình. Ở đây thì sạch sẽ đó, nhưng lạnh lẽo lắm. Sáng ra nghe tiếng xe lăn, tiếng máy thở, lâu lâu có người la ó… buồn hơn ở nhà nhiều.”
Chú nói rồi im lặng rất lâu.
6. Lời nhắn nhủ cuối cùng
Một buổi chiều, chú Ba nhờ tôi lấy giấy bút, bảo rằng muốn viết vài dòng. Chú run tay viết bức thư cuối đời:
“Tao không cần con cái phải báo đáp. Tao chỉ mong mỗi tuần tụi nó ghé về ăn với tao bữa cơm. Mà sao khó vậy…
Ai còn cha mẹ, xin đừng đợi đến khi họ nằm xuống mới quay về. Lúc đó họ không còn nghe, không còn thấy, và cũng không thể mỉm cười đón con nữa…”
Ba ngày sau, chú ra đi.
Không có đám tang đông người. Chỉ vài người bạn cũ, vài nhân viên viện dưỡng lão, và tôi – người từng làm cùng chú khi mới sang Mỹ.
Kết luận: Một bài học đời thực
Chú Ba không phải là trường hợp hiếm. Rất nhiều bậc cha mẹ Việt Nam ở Mỹ, cả đời hy sinh vì con cái, cuối đời lại sống lặng lẽ, cô đơn trong viện dưỡng lão.
Họ không cần tiền, không cần nhà đẹp – họ chỉ cần sự quan tâm, một cái nắm tay, một bữa cơm gia đình, một câu hỏi han thật lòng.
Nếu bạn còn cha mẹ…
Hãy về thăm họ sớm một chút.
Đừng đợi đến một ngày cánh cửa đã khép lại… mới khóc trước ngưỡng cửa vắng tiếng chào.
ChaMe #NguoiGiaOMy #VietKieu #VienDuongLao #TinhThan #CamDong #GiaDinh #HySinh