Về Việt Nam rồi, sao lại quay về Mỹ? Tâm sự người già Việt Kiều

0
Về Việt Nam rồi, sao lại quay về Mỹ? Tâm sự người già Việt Kiều

Về Việt Nam rồi, sao lại quay về Mỹ? Tâm sự người già Việt Kiều

Về Việt Nam rồi, sao lại quay về Mỹ? – Nỗi niềm không của riêng ai

Một ngày mưa nhẹ ở Sài Gòn, tôi ngồi bên ly cà phê nóng, bất chợt nghe tiếng rao buổi sáng vọng vào từ con hẻm nhỏ. Cảm giác quen thuộc ấy khiến lòng tôi dâng lên một cảm xúc thật khó tả. Tôi chợt nhớ đến những người bạn, những cô chú Việt Kiều từng nói:

“Về Việt Nam rồi, nhưng lại phải quay về Mỹ.”
Tại sao lại như vậy?

1. Ước mơ về quê – khát vọng trở về cội nguồn

Đối với nhiều người Việt sống ở nước ngoài, đặc biệt là những người đã dành hàng chục năm xây dựng cuộc sống ở Mỹ, Úc, Canada… thì về già, ước mơ được trở về quê hương là một mong muốn rất thật.

  • Họ nhớ tiếng nói, nhớ món ăn, nhớ cả những điều nhỏ nhặt như tiếng rao sáng sớm, âm thanh quen thuộc nơi xóm nhỏ.
  • Họ nhớ bạn bè, nhớ tuổi thơ, và muốn những năm cuối đời được sống ở nơi “gốc rễ” của mình.

Nhưng rồi, khi họ trở về Việt Nam, niềm vui ấy không kéo dài lâu như kỳ vọng.


2. Sốc văn hóa ngược – Việt Nam không còn như xưa

Một thực tế mà nhiều người già gặp phải khi về Việt Nam là Việt Nam đã thay đổi quá nhiều.

  • Những con đường thân quen đã bị thay bằng cao ốc, xe cộ dày đặc, khói bụi và tiếng ồn.
  • Hàng xóm ngày xưa giờ không còn ai ở lại, hoặc đã mất.
  • Nhịp sống trở nên nhanh hơn, vội vã hơn – khiến họ cảm thấy lạc lõng ngay trên quê hương mình.

Không ít người chia sẻ rằng, họ nhớ Việt Nam trong ký ức, chứ không phải Việt Nam hiện tại. Và cái khoảng cách giữa ký ức và thực tế ấy khiến họ buồn và hụt hẫng.


3. Thiếu động lực thích nghi – tuổi già không dễ bắt đầu lại

Khi còn trẻ, người Việt sang nước ngoài ở tuổi 20-30 còn có sức khỏe, có ý chí để thích nghi, học ngôn ngữ, làm lại từ đầu.
Nhưng khi đã ở tuổi 60, 70… thì mọi thứ trở nên rất khác.

  • Họ không còn đủ sức để bắt đầu lại một nhịp sống mới.
  • Những thay đổi trong xã hội, cách sống, văn hóa tiêu dùng… đều là “lạ” với họ.
  • Và quan trọng nhất: họ không còn động lực để thích nghi.

Nhiều người về Việt Nam sống thử vài tháng, rồi buồn. Không có việc làm, không ai để nói chuyện, không cảm thấy mình có vai trò. Dần dần họ cảm thấy mình như người dưng ở chính quê hương mình.


4. Mỹ buồn – nhưng là nơi có hệ thống ổn định

Khi quay lại Mỹ, nhiều người cũng không cảm thấy thật sự “vui vẻ”.

  • Họ phải sống trong những ngôi nhà đóng kín, ít tiếp xúc xã hội.
  • Con cháu bận rộn, ít có thời gian trò chuyện.
  • Cuộc sống “riêng tư quá mức” khiến người già cảm thấy cô đơn.

Nhưng Mỹ lại có hệ thống y tế tốt, phúc lợi rõ ràng, và sự ổn định quen thuộc mà họ đã sống nhiều năm.
Vậy nên, dù buồn, họ cảm thấy an toàncó thể sống “tồn tại” dễ hơn.


5. Câu chuyện thật – không ai giống ai

Tôi có một người bạn – chú ấy 68 tuổi, sống ở Mỹ hơn 30 năm. Khi về hưu, chú quyết định về Việt Nam vì nhớ quê, nhớ tiếng rao, nhớ ánh đèn vàng buổi tối…
Nhưng chỉ sống ở Sài Gòn một thời gian ngắn, chú cảm thấy ngột ngạt.

  • Quá nóng.
  • Quá đông.
  • Không quen với khói bụi và nhịp sống quá nhanh.

Chú chuyển ra Vũng Tàu sống – nghĩ rằng có biển sẽ dễ chịu hơn. Nhưng chỉ sau một tháng, lại thấy buồn. Không ai để nói chuyện, không việc gì để làm.
Cuối cùng, chú quay về Mỹ, xin làm part-time để bớt buồn, để có mục tiêu mỗi ngày.

Ngược lại, một số người khác lại thấy về Việt Nam là quyết định đúng đắn.

  • Họ sống ở Đà Lạt, tận hưởng khí hậu mát mẻ, cà phê mỗi sáng, bạn bè gọi nhau ăn uống.
  • Họ sống ở quê, làm vườn, trồng cây, và cảm thấy thanh thản.

Mỗi người là một câu chuyện. Không có công thức chung cho hạnh phúc.


6. Hạnh phúc – là thứ mình phải tự tạo ra

“Hạnh phúc không nằm ở chỗ mình sống – mà nằm ở cách mình sống.”

Người già không cần nhiều – chỉ cần:

  • Một nơi yên ổn.
  • Một người lắng nghe.
  • Một niềm vui mỗi ngày.

Dù ở Mỹ hay Việt Nam – ở đâu cũng có cái hay và cái chưa hay.

  • Mỹ thì sạch, y tế tốt – nhưng dễ cô đơn.
  • Việt Nam thì ấm áp, gần gũi – nhưng cũng có những khó khăn riêng.

Quan trọng là mình cảm thấy nơi đó có niềm vui, có cảm giác “mình thuộc về”.


7. Kết lại – đâu là nơi để sống trọn tuổi già?

Câu trả lời thật ra nằm trong lòng mỗi người.
Bạn cần gì? Bạn muốn gì?
Bạn cảm thấy ở đâu mỗi sáng thức dậy mình mỉm cười – thì nơi đó chính là “nhà”.

Không phải ai về Việt Nam cũng hợp. Không phải ai ở lại Mỹ cũng buồn.
Hạnh phúc là một trạng thái nội tâm – không phải một địa điểm.


Gợi ý cuối cùng:

Nếu bạn đang phân vân chọn nơi sống khi về hưu, hãy thử tự hỏi:

  • Mình cần gì mỗi ngày để thấy đời đáng sống?
  • Mình có người để chia sẻ niềm vui, nỗi buồn không?
  • Nơi đó có khiến mình thấy “được là chính mình”?

Chọn đúng – không phải là chọn nơi tốt nhất, mà là chọn nơi phù hợp nhất với trái tim mình.

ViệtKiều #TuổiGià #VềViệtNam #SốngỞMỹ #TâmSựTuổiGià #ViệtKiềuHồiHương #HạnhPhúcTuổiGià #CuộcSốngXaXứ

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest

Optionally add an image (JPEG only)

0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x