Ở Mỹ về già thì cô đơn, về Việt Nam thì lại nhớ con cháu ở Mỹ – Câu chuyện cảm động của kiếp người viễn xứ

0
Ở Mỹ về già thì cô đơn, về Việt Nam thì lại nhớ con cháu ở Mỹ – Câu chuyện cảm động của kiếp người viễn xứ

Ở Mỹ về già thì cô đơn, về Việt Nam thì lại nhớ con cháu ở Mỹ – Câu chuyện cảm động của kiếp người viễn xứ

Có những câu chuyện mà chỉ người xa xứ mới hiểu.
Những người Việt Kiều đã sống nửa đời người nơi đất khách, đến khi tuổi xế chiều, tóc bạc, tim yếu, mới bắt đầu nhận ra: cuộc sống ở đâu cũng có cái giá của nó.

Ở Mỹ, cuộc sống đầy đủ, tiện nghi, nhưng cũng đầy im lặng. Ở Việt Nam, cuộc sống thân quen, ấm áp, nhưng đôi khi lại thiếu đi cảm giác ổn định và người thân bên cạnh. Cứ thế, họ đi qua những năm tháng cuối đời trong một vòng tròn cô đơn – nhớ – trở lại – rồi lại đi.

1. Ở Mỹ: Cuộc sống tiện nghi nhưng lạnh lẽo

Buổi sáng ở Mỹ, nắng vẫn vàng, bầu trời vẫn xanh, nhưng lòng người đã khác.
Người già ở Mỹ thường sống rất độc lập, ai cũng có nhà, có xe, có bảo hiểm, có thuốc men… nhưng lại thiếu thứ quan trọng nhất – hơi ấm con người.

Một buổi sáng, mở cửa ra, chỉ thấy xe cộ chạy qua lại, hàng xóm người Mỹ dắt chó đi dạo, ai cũng mỉm cười xã giao, nhưng không ai thật sự quan tâm đến ai.
Buổi chiều, khi hoàng hôn buông xuống, căn nhà rộng chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc. Cơm tối ăn một mình, chiếc bàn bốn ghế giờ chỉ dùng một.

Không ai hỏi “Hôm nay ăn gì?”
Không ai gọi “Ba ơi, con về rồi.”
Những điều giản dị ấy bỗng trở thành xa xỉ.

Cái cô đơn ở Mỹ không ồn ào, nó đến từ sự im lặng kéo dài, từ những ngày tháng không ai cần mình, không ai chờ mình, không ai để mình chờ.


2. Về Việt Nam: Tưởng sẽ bình yên, nhưng lại thấy trống vắng

Nhiều người, sau hàng chục năm sống ở Mỹ, quyết định trở về Việt Nam.
Họ nói: “Ở Mỹ chán lắm, chẳng ai nói chuyện, chẳng ai ghé thăm, về quê chắc sẽ vui hơn.”

Những ngày đầu, quả thật là vậy.
Sáng ra ngồi quán cà phê, nghe tiếng xe máy, tiếng người rao, nghe mùi cà phê phin, bát phở nóng hổi… cảm giác như sống lại thời tuổi trẻ.
Hàng xóm thân thiện, ai cũng hỏi han, cuộc sống chậm rãi, có người nói chuyện, có tiếng cười.

Nhưng chỉ sau vài tháng, nỗi nhớ Mỹ lại ùa về.
Không phải nhớ đất Mỹ, mà nhớ con cháu ở bên kia.
Nhớ đứa cháu nhỏ mỗi sáng gọi “Grandpa”, nhớ bữa cơm cuối tuần có con, có dâu, có cháu, nhớ cảnh cả nhà quây quần, dù chỉ ăn pizza nhưng ấm áp vô cùng.

Rồi những cuộc gọi video trở thành thói quen.
Mỗi lần thấy cháu lớn thêm, thấy con nói “Ba ơi, tụi con bận lắm”, lòng người cha, người mẹ chỉ biết cười, nhưng trong lòng nghẹn lại.
Họ hiểu – con cháu thương mình, nhưng nước Mỹ bận rộn quá.


3. Câu chuyện thật của ông Tommy – Người đi tìm bình yên

Tôi có một người bạn tên ông Tommy.
Ông sang Mỹ từ năm 1975, làm việc cực nhọc, dành dụm cả đời để mua được căn nhà nhỏ ở California.
Đến khi sáu mươi lăm tuổi, ông nói với tôi:

“Tony à, tao sống ở đây mấy chục năm rồi, mà vẫn thấy mình lạc lõng. Ở Mỹ, buổi sáng mở mắt ra chẳng ai cần mình nữa. Tao chỉ muốn nghe lại tiếng gà gáy, tiếng hàng xóm chào nhau như hồi ở Việt Nam.”

Rồi ông bán nhà, bán xe, rút tiền về Việt Nam sống.
Thời gian đầu, ông vui lắm.
Sáng đi chợ, trưa cà phê, chiều đi bộ công viên.
Ông nói: “Tao thấy mình sống lại rồi Tony à. Ở đây, tao cười nhiều hơn.”

Nhưng rồi… chỉ một năm sau, ông gọi điện, giọng buồn hẳn:

“Tao nhớ tụi nhỏ quá, tao về lại Mỹ thôi Tony. Ở đây vui mà cô đơn lắm, vì tim tao vẫn còn ở bên kia.”

Tôi ra sân bay tiễn ông.
Ông kéo vali, dáng chậm chạp, tóc bạc trắng, quay lại cười buồn:

“Không biết đời người phải đi bao xa, mới tìm được chỗ bình yên thật sự hả Tony?”

Câu nói ấy khiến tôi suy nghĩ mãi.
Phải chăng, bình yên không nằm ở Việt Nam hay ở Mỹ, mà nằm trong lòng người – khi ta còn tình thương, còn ký ức, còn ai để nhớ.


4. Ước mơ không bao giờ trọn

Rất nhiều người Việt Kiều nói với tôi:

“Tao chỉ mong chết ở quê nhà, được chôn dưới bóng tre, nghe tiếng chuông chùa, tiếng gió đồng ru…”

Nhưng không phải ai cũng làm được.
Vì con cháu ở Mỹ, vì bệnh viện, vì bảo hiểm, vì nỗi lo cho con cái…
Thế là nhiều người đành ở lại, và rồi ra đi mãi mãi nơi xứ người.

Tôi từng đến thăm nghĩa trang ở California – nơi hàng ngàn bia mộ khắc tên Việt.
Nguyễn, Trần, Lê, Phạm…
Những cái tên nghe thân thuộc nhưng lại nằm lặng lẽ giữa đất Mỹ xa xôi.
Không khói nhang, không tiếng Việt, chỉ có gió lạnh và hoa trắng rơi.

Mỗi lần đứng đó, tôi cảm thấy nghẹn ngào.
Những người ấy – họ từng mang trong tim ước mơ trở về, nhưng cuối cùng lại nằm xuống ở nơi không có tiếng quê hương.
Thật xót xa cho một kiếp người viễn xứ.


5. Bình yên nằm ở đâu?

Có lẽ, bình yên thật sự không nằm ở chỗ nào cả.
Bình yên không phải là Việt Nam hay Mỹ.
Bình yên là khi mình biết trân quý những gì đang có – là khi ta gọi điện cho con, viết thư cho bạn, hỏi thăm hàng xóm, hay chỉ đơn giản là tự pha cho mình một ly cà phê rồi ngồi nhìn nắng sớm.

Cuộc sống ngắn lắm.
Có tiền mà không có người chia sẻ, thì vẫn cô đơn.
Có nhà, có xe, có danh vọng – mà không có tiếng cười, thì cũng vô nghĩa.

Đôi khi, chỉ cần một câu nói: “Ba ơi, con nhớ ba” hay “Má ơi, con thương má” là đủ làm ấm lòng người đã sống nửa đời trong cô quạnh.


6. Lời nhắn gửi đến những người Việt xa xứ

Nếu bạn đang sống ở Mỹ, Úc, Canada hay châu Âu…
Nếu bạn đang ở tuổi về hưu, đôi khi thấy lòng trống rỗng, thấy đêm dài hơn ngày — xin hãy nhớ: bạn không cô đơn đâu.
Ở bên kia đại dương, có hàng trăm ngàn người cũng đang mang cùng một nỗi nhớ như bạn.

Hãy yêu nơi mình đang sống, và giữ trong tim hình bóng quê hương.
Vì quê hương không chỉ là nơi chôn nhau cắt rốn, mà còn là nỗi nhớ không bao giờ phai trong tim người Việt.

Và nếu một ngày nào đó bạn trở lại Việt Nam – dù chỉ vài tháng, hãy đi dọc những con hẻm xưa, ngồi lại bên ly cà phê, nghe tiếng rao quen thuộc.
Vì đôi khi, chỉ một buổi sáng ở quê nhà cũng đủ để thấy mình vẫn còn thuộc về nơi ấy.


❤️ Kết

Cuộc đời người Việt Kiều giống như con thuyền trôi giữa hai bờ đại dương – một bên là kỷ niệm, một bên là tương lai con cháu.
Không ai biết đâu là bến đỗ cuối cùng.
Nhưng chỉ cần trong tim còn yêu thương, còn nhớ quê, còn nghĩ về những người mình thương… thì dù ở đâu, ta vẫn có một quê hương trong lòng.

TonyTran #CuocSongMy #VietKieu #NguoiVietHaiNgoai #NhoQueHuong #TinhNguoi #SongXaQue #CamDong

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest

Optionally add an image (JPEG only)

0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x