Việt Kiều Mỹ Xúc Động Chia Sẻ Cảm Xúc Thật Sau 30 Năm Trở Về Việt Nam

Việt Kiều Mỹ Xúc Động Chia Sẻ Cảm Xúc Thật Sau 30 Năm Trở Về Việt Nam
Sau Ba Mươi Năm Xa Xứ, Việt Nam Thế Này Sao?
Tôi là một người Việt Nam định cư tại Mỹ từ đầu thập niên 90. Suốt ba mươi năm, tôi sống giữa những toà nhà cao tầng, ánh đèn hào nhoáng, và nhịp sống hối hả không ngừng nghỉ. Nhưng có một điều luôn hiện hữu trong tôi như ngọn lửa âm ỉ cháy — đó là nỗi nhớ quê hương.
Mỗi khi nhìn thấy một chiếc áo dài trên mạng, một món ăn dân dã hay nghe giọng người miền Nam trên YouTube, lòng tôi lại chùng xuống. Tôi nhớ quê nhà đến mức nhiều đêm nằm trằn trọc, nước mắt ướt gối. Nhưng mãi đến cuối năm 2019, tôi mới đủ điều kiện để thu xếp hành trình trở về — chuyến đi tôi chờ đợi suốt nửa đời người.
Từng Tờ Lịch, Từng Nhịp Tim
Tôi nhớ rõ cảm giác những ngày cuối ở Mỹ trước khi về Việt Nam. Mỗi sáng thức dậy, tôi đều bóc lịch, đếm ngược. Lòng háo hức như đứa trẻ mong chờ Tết. Đêm nào cũng thao thức, chỉ mong trời sáng mau để ngày lên đường đến gần hơn một chút.
Tôi loay hoay chuẩn bị hành lý. Mua quà cho bà con, sắp xếp giấy tờ, nhưng thứ quý giá nhất tôi mang theo không nằm trong va-li — mà nằm trong ngực tôi: một trái tim chưa bao giờ nguội lạnh tình quê.
Cầm Tấm Vé Trên Tay, Nước Mắt Trào Dâng
Khi bạn thân tôi chở ra sân bay, tôi ngồi trên xe mà mắt cứ nhìn xa xăm. Trong đầu tôi là hình ảnh dòng sông nhỏ sau nhà, con đường đất đỏ lấm lem sau cơn mưa, tiếng rao đêm vọng về trong gió. Tôi cầm tấm vé ghi ba chữ “Sài Gòn – Việt Nam” mà tay run run. Ba mươi năm rồi, tôi mới trở lại nơi mình được sinh ra.
Máy bay cất cánh. Tôi nhắm mắt. Tai ù đi. Trái tim tôi đập nhanh như lần đầu tiên biết yêu. Và tôi thấy mình như đang trôi về miền ký ức…
Những Năm Tháng Đầu Đời Ở Long An
Tôi sinh ra ở Sài Gòn nhưng lớn lên ở Long An — một miền quê bình dị. Tôi đi học cấp 1, cấp 2 ở trường làng. Cấp 3 thì chuyển lên thị trấn Tầm Vu, học trường THPT Nguyễn Thông. Quê tôi nghèo, nhưng đậm nghĩa tình.
Tôi nhớ những buổi sáng đạp xe qua cánh đồng lúa thơm ngát, hai bên là hàng dừa nước nghiêng mình soi bóng xuống sông. Nhớ chợ quê rộn ràng tiếng nói cười. Nhớ khoai lang nướng, bắp luộc, nhớ những chiều tan học rủ nhau ra sông tắm.
Đặt Chân Xuống Tân Sơn Nhất: “Con Đã Về Rồi, Mẹ Ơi!”
Khi máy bay hạ độ cao, tiếp viên thông báo sắp đến lãnh thổ Việt Nam, tôi nhìn qua ô cửa sổ. Dưới kia là quê hương tôi đó! Khi bánh xe vừa chạm đường băng, tôi nghẹn ngào không nói nên lời. Một dòng nước mắt tự nhiên lăn dài trên má — như tiếng gọi của đất mẹ ôm lấy đứa con lưu lạc trở về.
Bước ra khỏi sân bay, tôi hít một hơi dài — cái mùi quen thuộc pha chút bụi, chút ẩm của khí hậu nhiệt đới — mà tôi không thể tìm thấy ở bất cứ nơi nào khác. Tôi đứng đó, bất động vài phút, như để linh hồn kịp quay lại với thể xác.
Việt Nam Bây Giờ… Thật Không Thể Tin Nổi!
Trên đường về Long An, tôi choáng ngợp. Sài Gòn bây giờ đã khác xưa quá nhiều. Nhà cao tầng san sát, đường sá rộng rãi, xe cộ đông nghẹt. Những thứ mà ngày xưa chỉ dám mơ giờ đã thành hiện thực. Tôi thốt lên: “Việt Nam bây giờ… thế này sao?”
Không phải vì thất vọng. Mà vì quá đỗi bất ngờ. Một đất nước mà tôi từng rời đi với hình ảnh lam lũ, nay đã khoác lên mình chiếc áo mới — đầy sức sống, hiện đại và năng động.
Về Lại Ngôi Nhà Xưa, Chỉ Còn Bóng Dáng Chị Tôi
Về tới quê, con đường làng ngày nào giờ được đổ nhựa thẳng tắp. Không còn ổ gà, không còn nước đọng. Tôi thấy dáng chị tôi đứng đợi từ xa — dáng người nhỏ bé, tóc đã lấm tấm bạc. Căn nhà tranh xưa không còn, thay vào đó là căn nhà tường gọn gàng, sạch sẽ.
Chị ôm tôi vào lòng. Tôi không cầm được nước mắt. Ba mươi năm trước, anh tôi đứng ở đây tiễn tôi đi Mỹ. Giờ tôi về, chỉ còn chị. Anh đã mất từ lâu…
Ký Ức Tuổi Thơ Không Bao Giờ Mất
Tôi đi quanh xóm, thắp nhang cho ông bà, gặp lại hàng xóm cũ. Có người già yếu, có người tôi không nhận ra nữa. Nhưng chỉ cần họ nói: “Có phải thằng T. đó không?”, là bao kỷ niệm tràn về.
Những món ăn miền Tây, những buổi trò chuyện thâu đêm cùng người thân khiến tôi như sống lại tuổi thơ. Tôi nhận ra: quê hương có thể đổi thay, nhưng tình người thì vẫn nguyên vẹn như xưa.
Sự Bao Dung Của Đất Mẹ
Tôi tự hỏi, mình đã đi đâu suốt chừng ấy năm? Tìm gì ở phương Tây? Ở Mỹ, tôi có quốc tịch. Nhưng ở Việt Nam, tôi có quê hương. Có nơi để trở về, để nhớ, để khóc, để cười, để yêu.
Tôi ngồi lặng lẽ trong đêm, viết những dòng tự sự này như một cách để cảm ơn quê hương đã chờ tôi — dẫu tôi đi quá lâu.
Chỉ Cần Là Người Việt, Đâu Cũng Là Nhà
Tôi từng nghĩ chỉ khi ở Mỹ tôi mới được tự do. Nhưng không, chính khi đặt chân xuống sân bay Tân Sơn Nhất, tôi mới thấy mình thật sự thuộc về một nơi nào đó. Ở đây, tôi không lạc lõng. Mọi người đều giống tôi. Nước da vàng. Mái tóc đen. Ngôn ngữ mẹ đẻ.
Tôi muốn ôm tất cả những con người này, chỉ vì họ là người Việt. Và vì vậy, họ là… gia đình.
Lời Kết: Trở Về Là Một Phép Màu
Ba mươi năm — một đời người. Việt Nam thay đổi, tôi cũng thay đổi. Nhưng quê hương thì vẫn luôn là quê hương. Bất cứ ai đi xa, chỉ cần quay về, sẽ luôn được chào đón.
Tôi viết bài này như một món quà gửi tặng cô bé học sinh ở quận Bình Thạnh – người tôi chưa từng gặp. Mong rằng, cháu sẽ lớn lên và hiểu: dù đi đâu, làm gì, thì cũng đừng bao giờ quên mình đến từ đâu.
Việt Nam – chỉ nghe tên thôi, đã thấy lòng dịu lại.
Con đã về rồi, mẹ ơi!
ViệtKiềuMỹ #TrởVềQuêHương #30NămXaXứ #CảmXúcNgàyTrởVề #KýỨcTuổiThơ #SàiGòn #LongAn #TìnhQuê