Sài Gòn xưa – TP.HCM nay: Khác gì nhau?

0
Sài Gòn xưa – TP.HCM nay: Khác gì nhau

Sài Gòn xưa – TP.HCM nay: Khác gì nhau

Sài Gòn – Cô gái hiền hòa của quá khứ

Khi nhắc đến Sài Gòn xưa, nhiều người sẽ mỉm cười với những hình ảnh dịu dàng và nên thơ: chiếc xe lam chạy chậm rãi trên đường Trần Hưng Đạo, ly cà phê sữa đá bên hông chợ Bến Thành, giọng nói nhỏ nhẹ, từ tốn của người bán hàng rong, hay tiếng “dạ”, “thưa” từ đứa trẻ chào người lớn khi đi ngang.

Sài Gòn xưa là một vùng đất hiền hòa và tử tế. Người Sài Gòn sống chậm, sống tình cảm, sống chan hòa với hàng xóm láng giềng. Những ai từng lớn lên trong những con hẻm nhỏ quận 3, quận 5 hay Tân Định sẽ không thể nào quên hình ảnh những bữa cơm chan nước mắm, chia sẻ rau muống luộc với hàng xóm vì “nấu dư chút mà chị”.

Có người nói: “Người Sài Gòn xưa ít tiền, nhưng sống có trước có sau. Sống biết điều và biết xấu hổ nếu làm sai.” Họ trọng danh dự, trọng lời ăn tiếng nói, và không vì miếng cơm manh áo mà quên đi cái tình, cái nghĩa.

Thành phố Hồ Chí Minh hôm nay – Đẹp nhưng thiếu cái duyên?

Không ai phủ nhận rằng TP.HCM ngày nay thật sự đẹp. Những tòa nhà chọc trời mọc lên san sát ở Thủ Thiêm, quận 1 về đêm lung linh như những thành phố quốc tế. Những tuyến metro đang dần thành hình, đường xá rộng rãi, tiện nghi. Cửa hàng tiện lợi mở 24/7, cà phê sang trọng có mặt ở mọi con phố lớn.

Nhưng… có gì đó khiến người ta cảm thấy thiếu. Thiếu cái duyên.

Giữa cái đẹp hiện đại và hào nhoáng, người ta dễ quên đi cái gốc. Con người sống vội hơn, cáu gắt hơn, nghi ngờ nhau nhiều hơn. Một lời xin lỗi trên đường giờ đây có khi được thay bằng một câu chửi thề. Một va chạm nhỏ thôi cũng có thể dẫn đến xung đột. Và đâu đó, cái “xin lỗi”, “cảm ơn”, “dạ”, “thưa” đã trở nên xa lạ.


Trải nghiệm của Tony – Một người Việt xa xứ trở về

Tony từng chia sẻ, anh về Việt Nam sau nhiều năm sống ở nước ngoài. Khi trở lại Sài Gòn – TP.HCM, anh cảm nhận rõ ràng sự thay đổi.

“Hồi thập niên 80, khi tôi chạy xe đạp về nhà, đi ngang người lớn là phải cởi nón ra chào. Mình được dạy điều đó từ nhỏ. Vậy mà nay, từ năm 2000 trở đi, tôi không còn thấy điều đó nữa.” – Tony kể.

Tony cũng chia sẻ một lần đi cùng bạn mình, bị một cô gái đi xe máy va quẹt vào xe hơi. Ngay lập tức cô ấy la lối, mắng chửi. Nhưng khi bạn anh nhẹ nhàng nói: “Thôi, để tôi gọi công an giải quyết”, thì thái độ của cô gái lập tức thay đổi, nhỏ nhẹ xin lỗi.

“Người ta sống phản ứng bằng bản năng, như thể ai cũng đang vội, đang gồng mình lên giữa thành phố này.” – Tony trăn trở.


Một câu chuyện đáng nhớ

Tony kể lại chuyện một người cô lớn tuổi từng trải qua một kỷ niệm khó quên: ngày xưa, lúc còn là một cô bé nghèo lang thang ở chợ Tân Định, cô gặp một người bán bánh xèo tốt bụng. Không chỉ cho ăn, người này còn đưa về nhà nuôi ăn học như con ruột, không đòi hỏi bất cứ điều gì. Một hành động nhỏ nhưng đầy tình người.

“Thời nay, tôi rất ít thấy được hình ảnh đó. Con người vẫn tốt, nhưng người tốt như thế dường như đã trở thành chuyện hiếm hoi.”


Sài Gòn là hồn, không chỉ là tên gọi

Có người nói: “Sài Gòn là cái hồn. Còn TP.HCM chỉ là cái xác.” Nghe qua có vẻ cực đoan, nhưng nếu suy ngẫm kỹ, nó mang một nỗi niềm rất thật.

Tên gọi “Sài Gòn” gắn với những ký ức, với cái tình, cái nghĩa. Còn TP.HCM là một thành phố phát triển, chính danh hành chính – nhưng thiếu đi nét văn hóa sâu lắng mà cái tên “Sài Gòn” từng mang.

Sài Gòn từng được mệnh danh là “Hòn Ngọc Viễn Đông”, không chỉ vì sự phồn vinh, mà còn vì con người hiền hòa, lịch thiệp và mến khách. Những giá trị đó không nên mất đi. Dù thời gian có thay đổi, chúng ta vẫn có thể gìn giữ tinh thần đó.


Vẫn còn những con người tốt giữa thành phố

Tony chia sẻ thêm rằng khi trở về Việt Nam, anh vẫn gặp rất nhiều người tốt. Có những người trích tiền cá nhân để xây nhà tình thương, nuôi người già neo đơn, lập ra trung tâm hỗ trợ trẻ mồ côi. Những con người như thế chính là “hồn” của Sài Gòn còn sót lại.

Điều đó chứng minh: tinh thần Sài Gòn xưa không mất. Nó chỉ đang nằm im trong lòng một số người, và chờ được đánh thức.


Kết luận – Một cô gái đẹp… nhưng thiếu duyên

TP.HCM hôm nay như một cô gái trẻ đẹp, hiện đại, năng động. Nhưng nếu không giữ được cái tình, cái nét duyên ngầm, cái nếp sống nghĩa tình – thì sẽ dần trở thành một thành phố lạnh lùng, vội vã.

Sài Gòn không chỉ là thành phố, mà là một ký ức, một tinh thần sống, một lối sống tử tế mà chúng ta cần gìn giữ. Dù thời thế thay đổi, đừng để cái đẹp chỉ là bề ngoài.

“Thành phố Hồ Chí Minh hôm nay đẹp như một cô gái quyến rũ, nhưng nếu không có duyên, thì chẳng ai muốn ở lại lâu. Còn Sài Gòn xưa, như một người phụ nữ dung dị, mộc mạc, nhưng ai gặp một lần cũng không thể quên.”

SàiGònXưa #TPHCMHômNay #HònNgọcViễnĐông #NgườiSàiGòn #TìnhNgười #HồiỨcĐôThị #VănHóaViệt #SàiGònTrongTim

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest

Optionally add an image (JPEG only)

0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x