Trở Về Sau 30 Năm Xa Xứ: Hành Trình Nước Mắt Của Một Việt Kiều Mỹ

0
Trở Về Sau 30 Năm Xa Xứ: Hành Trình Nước Mắt Của Một Việt Kiều Mỹ

Trở Về Sau 30 Năm Xa Xứ: Hành Trình Nước Mắt Của Một Việt Kiều Mỹ

Hành Trình Nước Mắt Của Một Việt Kiều Mỹ

“Quê hương là gì hả mẹ? Mà cô giáo dạy phải yêu?”
Mỗi người con xa xứ đều có câu trả lời riêng cho câu hỏi ấy. Với tôi – một người Việt Kiều đã sống hơn 30 năm ở Mỹ – đó là một hành trình chất chứa nước mắt, ký ức, và tình yêu bất tận dành cho nơi mình sinh ra.

Đêm Cuối Ở Quê

Ai đã từng rời xa nhà, từng sống nơi đất khách quê người mới thấm thía cái cảm giác thao thức suốt đêm, chỉ mong trời đừng sáng quá nhanh. Đêm cuối ở quê, tôi chỉ muốn thêm vài phút để được đi bộ trên con đường làng đầy kỷ niệm, hít thở mùi hương hoa Điên Điển, lắng nghe tiếng gà gáy vang trong đêm và nhìn lục bình trôi lững lờ trên dòng sông quê.

Tôi gom nhặt tất cả âm thanh, hình ảnh thân thuộc ấy và cẩn thận gói lại, đặt vào một góc sâu trong tâm trí. Tôi biết, mai này sẽ không dễ dàng để tìm lại những giây phút ấy lần nữa.

Giờ Phút Chia Ly

Đúng như bao người Việt Kiều khác, hành lý tôi mang theo về Mỹ lỉnh kỉnh đủ thứ – không phải vì thiếu thốn, mà vì tình người nơi quê nhà quá đỗi sâu đậm. Bạn bè, hàng xóm, người thân đều gửi gắm chút quà, chút tình, khiến mỗi món đồ trong vali đều nặng trĩu nghĩa tình.

Sáng hôm ấy, con sông sau nhà tôi yên ả lạ thường. Không còn tiếng trẻ em tắm sông, chỉ còn gió nhè nhẹ thoảng qua như một cái vẫy tay tiễn biệt. Tôi ngỡ như tim mình ngừng đập. Tôi không muốn đi. Mỗi bước chân ra xe giống như một người say – đi mà lòng nặng trĩu.

Chị tôi – người đã nấu cho tôi biết bao món ăn miền Tây trong suốt kỳ nghỉ – đã đứng trước ngõ từ lúc nào. Ánh mắt chị đỏ hoe, cái vẫy tay của chị như xé tan trái tim tôi. Tôi sợ cảnh chia ly, sợ những giấc ngủ bị ám ảnh bởi ánh mắt luyến tiếc ấy.

Khi Chiếc Xe Lăn Bánh

Khi chiếc xe bắt đầu lăn bánh rời làng, tôi ngoái đầu nhìn lại. Hàng thanh long, con sông uốn quanh làng, dáng chị tôi dần khuất bóng. Tim tôi co thắt, tai tôi chỉ còn nghe tiếng gió rít bên tai.

Chợ làng ngày xưa giờ đã thành chợ thị trấn, sầm uất, đông đúc. Không còn tiếng rao khàn của các bà, các chị bán hàng rong. Tôi chợt nhận ra – tất cả đã thay đổi. Nhưng tôi không trách gì cả. Bởi thời gian không dừng lại cho bất kỳ ai. Hơn 30 năm đã trôi qua rồi còn gì?

Sài Gòn Trong Cơn Mưa

Trên đường đến sân bay, Sài Gòn bất ngờ đổ mưa – cơn mưa đúng lúc nhất đời tôi. Tôi không vội trú, cứ để mình ướt đẫm. Tôi muốn để mưa che giấu giọt nước mắt, muốn tắm mình trong cơn mưa Sài Gòn ướt át như cô gái tuổi đôi mươi.

Tôi ghé một quán cà phê ven đường, gọi ly đen đá, ngồi nhấm nháp từng giọt đắng. Mưa rơi, người người vội vã ngoài đường, nhưng lòng tôi lại thanh thản lạ thường. Có gì đó được gột sạch. Có lẽ Sài Gòn hoa lệ không chỉ ngọt ngào mà cũng đầy vị đắng như ly cà phê ấy.

Khi màn đêm buông xuống, những ánh đèn lấp lánh như kim cương khoác lên Sài Gòn một lớp áo quyến rũ. Nhưng bên trong tôi, mọi cảm xúc lại đang trào dâng – nỗi buồn chia ly, tiếc nuối và yêu thương cứ thế lớn dần, chiếm trọn con tim.

Sân Bay Tan Sơn Nhất – Nơi Của Những Giọt Nước Mắt

Xe đến sân bay, tôi lại một lần nữa bịn rịn. Những cái ôm, cái nắm tay, những lời chúc bình an vang vọng khắp khu vực tiễn khách. Có những nụ cười xen lẫn nước mắt. Có những người chỉ vừa gặp lại người thân sau nhiều năm, lại phải tạm biệt.

Tôi từng mong được đi, để khẳng định bản thân, để có “bằng được” như người ta. Nhưng hôm nay, tôi chỉ mong được ở lại – dù chỉ là thêm một ngày.

Bay Lên – Nhưng Tim Thì Chìm Xuống

Khi máy bay bắt đầu cất cánh, tôi cảm thấy mình đang đánh mất một điều gì đó quý giá vô hình. Mắt tôi nhắm nghiền, tai tôi ù lên, và tôi biết: tôi vừa cách biệt quê hương lần nữa.

Trong khoang máy bay lạnh lẽo, tôi thì thầm:

“Xin tạm biệt Long An, tạm biệt Sài Gòn yêu dấu, tạm biệt đất mẹ Việt Nam. Hẹn ngày trở về.”

Lời Hứa Cho Mai Sau

Tôi biết mình sẽ quay lại. Vì giờ đây, đường về không còn xa nữa – khi trái tim tôi đã thuộc về nơi này.

Tôi nhớ câu thơ:

“Ta đã xa bao nhiêu ngày chưa đủ,
Bao ngày dài, vần vũ nhớ quê hương.
Nơi quê nghèo, bao nỗi nhớ niềm thương,
Của bao người canh trường mong ta đó.”

Đúng vậy. Không nơi đâu bình yên bằng quê nhà. Không nơi đâu ấm áp bằng cái ôm của người thân. Dù cuộc sống có đẩy tôi đi xa đến đâu, trái tim tôi vẫn mãi hướng về đất mẹ thân thương.


Kết luận:
Hành trình trở về không đơn thuần là một chuyến đi. Đó là sự chữa lành. Là sự thấu hiểu. Là một lời hứa với chính mình rằng: Dù đi đâu, cũng không được quên nơi đã sinh ra, nơi đã nuôi lớn, và nơi luôn dang tay chờ ngày con trở về.

ViệtKiều #TrởVềQuêHương #NỗiNhớQuê #SàiGònTrongTôi #TìnhQuê #XaXứ #NướcMắtChiaLy #HồiHương

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest

Optionally add an image (JPEG only)

0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x