Người Mỹ Gốc Việt Trở Lại Long An Sau 33 Năm: Quê Nghèo Giờ Ra Sao?

Người Mỹ Gốc Việt Trở Lại Long An Sau 33 Năm: Quê Nghèo Giờ Ra Sao?
Mở đầu – Hành trình trở lại
Có những chuyến đi không chỉ là bước chân trên con đường, mà còn là hành trình trở về với ký ức, với cội nguồn. Sau hơn 30 năm định cư ở Mỹ, tôi trở lại quê hương – xã Thanh Phú Long, huyện Châu Thành, tỉnh Long An. Đây là nơi tôi đã lớn lên, học hành, gắn bó suốt tuổi thơ trước khi rời Việt Nam vào thập niên 90.
Cảm giác đặt chân xuống vùng quê này thật lạ. Vừa quen, vừa lạ. Quen vì từng góc nhỏ nơi đây đều in sâu trong trí nhớ; lạ vì tất cả đã thay đổi nhiều so với hình ảnh trong ký ức. Nhưng dù thế nào, quê hương vẫn là quê hương – nơi nuôi dưỡng tôi, nơi dạy tôi nghị lực sống từ những ngày tháng cơ cực.
Ký ức tuổi thơ – ngôi trường làng và những trò chơi dân dã
Những năm tháng đi học cấp 1 ở trường làng Thanh Phú Long là khoảng thời gian khó quên nhất. Ngôi trường nhỏ, bàn ghế gỗ cũ kỹ, tường loang lổ vết mưa, nhưng đó là nơi tôi học chữ, học làm người. Những ngày mưa gió, cả lớp phải kê bàn ghế tránh nước tạt vào. Dù thiếu thốn, nhưng ánh mắt trong veo của bạn bè, giọng giảng bài đầy tâm huyết của thầy cô, lại làm cho tuổi thơ trở nên giàu có.
Tuổi thơ ở quê không có trò chơi điện tử, không có internet, nhưng có diều giấy, có viên bi, có tiếng cười vang trên cánh đồng. Chúng tôi chơi trốn tìm sau lũy tre, thả diều giữa cánh đồng gió lộng, và buổi trưa hè lại ùa xuống tắm sông. Những niềm vui ấy giản dị nhưng thiêng liêng, trở thành hành trang theo tôi suốt đời.
Lên cấp 3 – Tình yêu đầu đời
Khi lên cấp 3, tôi học tại thị trấn Tầm Vu, trường Trung học Nguyễn Thông. Đây là quãng thời gian thanh xuân nhiều kỷ niệm, và cũng là lúc tôi biết thế nào là rung động đầu đời.
Mối tình đầu đến rất tự nhiên. Chỉ là một ánh mắt, một nụ cười, một lần đi chung đoạn đường về nhà, thế mà lòng tôi lại bồi hồi, xao xuyến. Cô gái ấy hiền lành, trong sáng, luôn hát khe khẽ những bài ca tuổi học trò. Tình yêu đầu của chúng tôi không lời hứa hẹn, không vật chất, chỉ có niềm vui được nhìn nhau, được nói chuyện đôi ba câu.
Đó là một tình yêu trong sáng, thơ mộng, để lại trong lòng tôi kỷ niệm đẹp nhất. Dù sau này mỗi người một ngả, nhưng ký ức về mối tình đầu ấy vẫn còn mãi, như một phần không thể thiếu của tuổi trẻ.
Rời quê – Hành trình sang Mỹ
Đến thập niên 90, gia đình tôi rời quê hương sang Mỹ định cư. Khi đó, tôi chỉ mang theo vài bộ quần áo, một ít đồ dùng và cả một kho ký ức về tuổi thơ nghèo khó. Cuộc sống nơi xứ người không dễ dàng. Tôi phải bắt đầu lại từ con số 0, học tiếng, làm việc vất vả để mưu sinh.
Thế nhưng, chính những ngày tháng cơ cực ở quê đã rèn luyện cho tôi nghị lực. Hình ảnh mẹ tần tảo ngoài đồng, cha lặn lội làm thuê, những bữa cơm rau muống cá kho quẹt… tất cả đã trở thành động lực để tôi đứng vững nơi đất khách. Nếu không có tuổi thơ ở Thanh Phú Long, chắc gì tôi đã đủ bản lĩnh để vượt qua những năm tháng khó khăn nhất trên đất Mỹ.
Trở về sau 33 năm – Quê nghèo thay đổi như thế nào?
Sau hơn 30 năm xa cách, tôi trở lại quê nhà. Bước chân trên con đường làng, tôi ngỡ ngàng nhận ra quê nghèo ngày nào đã thay đổi quá nhiều. Con đường đất đỏ ngày xưa giờ đã được bê tông hóa. Những căn nhà tranh vách lá đã thay bằng nhà tường, mái ngói. Trẻ con không còn phải đi bộ hàng cây số đến trường, mà có xe đưa rước, có quần áo đồng phục tươm tất.
Dù vậy, trong sự đổi thay ấy vẫn còn giữ được cái hồn quê mộc mạc. Vẫn còn những hàng tre, những ao cá, những cánh đồng lúa xanh rì. Vẫn còn nụ cười hiền hậu của bà con, vẫn còn tình làng nghĩa xóm chan hòa.
Quê nghèo ngày nào đã khác, nhưng tình quê, tình người thì vẫn nguyên vẹn.
Thông điệp nhân văn – Quê hương là cội nguồn
Mỗi lần trở lại, tôi càng thấm thía một điều: ký ức tuổi thơ là tài sản quý giá nhất. Nó không chỉ là những hình ảnh trong trí nhớ, mà còn là sức mạnh tinh thần, giúp ta vượt qua bao sóng gió cuộc đời.
Không phải ai cũng có cơ hội trở về quê hương sau nhiều năm xa cách. Có người vì cuộc sống bận rộn, có người vì hoàn cảnh riêng. Nhưng tôi tin rằng, trong tim mỗi người Việt xa xứ, ký ức quê hương vẫn sống mãi.
Riêng tôi, tôi phải nói lời cảm ơn mảnh đất Thanh Phú Long, huyện Châu Thành, tỉnh Long An. Chính nơi đây đã nuôi dưỡng tôi suốt mười mấy năm đầu đời, rèn cho tôi nghị lực và niềm tin. Nhờ có tuổi thơ gian khó ở quê mà tôi trưởng thành, kiên cường hơn khi sống ở Mỹ.
Quê hương không chỉ là nơi sinh ra, mà còn là nơi dạy ta biết yêu thương, biết trân trọng, biết đứng lên sau vấp ngã. Và cho dù đi đâu, thành công đến mức nào, thì trong tim ta, quê hương vẫn luôn là chốn để quay về.
Kết
Câu chuyện tôi chia sẻ hôm nay, không chỉ là hồi ức của riêng mình, mà cũng là tiếng lòng chung của nhiều người Việt xa xứ. Rằng quê hương, ký ức tuổi thơ, tình làng nghĩa xóm – đó là những gì không bao giờ phai.
Về lại Long An sau 33 năm, tôi nhận ra rằng: dù thời gian có làm đổi thay tất cả, thì tình quê, ký ức tuổi thơ vẫn là điều bất biến. Và tôi muốn nói một lời: cảm ơn quê hương, cảm ơn mảnh đất đã chắp cánh cho tôi trưởng thành.
ViệtKiều #LongAn #KýỨcTuổiThơ #QuêNghèo #ThanhPhúLong #ViệtKiềuMỹ #QuêHương #TonyTran