Người Việt Kiều 76 Tuổi Về Lại Sài Gòn: Soi Sài Gòn Xưa Và Nay, Khác Biệt Đến Nhói Lòng

Người Việt Kiều 76 Tuổi Về Lại Sài Gòn
Phần 1: Cuộc hội ngộ không hẹn trước
Buổi sáng giữa lòng Sài Gòn, tôi nhận được tin nhắn từ một chú Việt Kiều 76 tuổi, nói rằng chú vừa xem clip tôi chia sẻ về sự khác nhau giữa người Sài Gòn xưa và nay. Chú bảo muốn gặp tôi để “kể thêm cho cậu nghe những điều người trẻ bây giờ khó tưởng tượng về Sài Gòn xưa.”
Chúng tôi hẹn nhau tại một quán cà phê vỉa hè trên đường Nguyễn Văn Thủ, nơi vẫn còn hàng me cổ, và gió sớm vẫn thổi man mát như gợi về quá khứ. Chú ngồi đó, tóc bạc, tay cầm ly cà phê đen đá, ánh mắt vừa lạ vừa quen. Chú bắt đầu câu chuyện bằng câu nói khiến tôi lặng người:
“Sài Gòn xưa đẹp lắm, nhưng cũng không phải là thiên đường. Nó cũng có những mặt tối mà ít ai nói.”
Phần 2: Sài Gòn xưa – đẹp, sang, nhưng không sạch sẽ 100%
Chú kể, trước năm 1975, Sài Gòn hoa lệ nhưng cũng nhiều cám dỗ: vũ trường Mỹ Phụng, Maxim’s, Baccara… nơi khách sang Tây, ta tụ tập. Đêm xuống, khu Tự Do – nay là Đồng Khởi – rực sáng ánh đèn. Gái nhảy, bar, phòng trà hoạt động thâu đêm.
“Nhiều người hay kể Sài Gòn xưa chỉ toàn tình người, lãng mạn. Đúng, nhưng đó chỉ là một phần. Đằng sau là những con hẻm tối, nơi người ta vướng vào nợ nần, nghiện ngập, tệ nạn.”
Tuy nhiên, chú nói chính sự phức tạp ấy mới tạo nên một Sài Gòn rất thật:
– Sáng đi lễ nhà thờ, chiều nhậu quán vỉa hè, tối có thể ghé vũ trường – nhưng vẫn giữ được “chất” lễ độ.
– Người bán hàng nói “dạ, thưa”, người ăn xin vẫn được khách cho tiền mà không bị xua đuổi.
Phần 3: Sài Gòn nay – hiện đại, nhưng gấp gáp
Khi trở lại sau hơn 40 năm, chú thấy Sài Gòn đã thay đổi choáng ngợp: cao ốc mọc san sát, xe công nghệ phủ khắp, giới trẻ ăn mặc sành điệu, nghe nhạc Âu Mỹ, xài smartphone. Nhưng cũng vì vậy, chú cảm nhận:
“Người ta sống nhanh hơn, cười ít hơn, hỏi thăm nhau cũng ít. Nhìn ai cũng tất bật.”
Chú kể có lần đi siêu thị, thấy bà cụ còng lưng cầm vài món hàng đứng ở quầy tính tiền, nhưng không ai nhường. Bà đặt đồ xuống quầy rồi lặng lẽ bỏ đi. Dù sau đó, cô thu ngân cúi đầu cười rất nhẹ – nụ cười nhỏ nhoi khiến chú ấm lòng – nhưng cũng đủ để chú nhận ra:
“Sài Gòn vẫn còn tình, nhưng phải tìm rất kỹ.”
Phần 4: Phố Tây ba lô – khác xưa đến ngỡ ngàng
Chú chia sẻ ký ức Bùi Viện xưa: dù là khu bar, vẫn sang trọng, lịch sự, nhạc vừa phải, dân chơi tôn trọng không gian chung. Nhưng Bùi Viện nay – phố Tây ba lô – nhạc đinh tai, bàn ghế tràn ra đường, nhiều bạn trẻ say xỉn, cười nói hỗn loạn.
“Ngày xưa người ta chơi, nhưng biết điểm dừng, còn bây giờ thì ít ai để ý đến người xung quanh.”
Phần 5: Cái tình của người Sài Gòn xưa – giàu nghèo đều chan hòa
Chú kể, thời xưa dù khác địa vị, người ta vẫn coi nhau như hàng xóm. Đi đâu cũng dễ bắt chuyện, dễ nhờ giúp. Chú nhớ mãi lần năm 1969, khi mẹ chú bị ngất ngay chợ Bến Thành, một bác bán chè và một người lính đứng gần đó đã xúm lại giúp đỡ, gọi xích lô đưa về.
“Không ai biết ai, nhưng người Sài Gòn khi đó coi nhau như người trong nhà.”
Chú khẳng định:
– Sài Gòn xưa có thể không giàu bằng bây giờ, nhưng tình người dày hơn.
– Không cần biết bạn gốc Bắc, Trung, Nam – miễn tử tế, bạn được coi là người Sài Gòn.
Phần 6: Sài Gòn ngày nay – vẫn còn hy vọng
Dù buồn trước nhiều thay đổi, chú bảo vẫn nhìn thấy niềm tin. Trong những đêm mưa, chú trú cùng cậu xe ôm trẻ, nghe cậu kể về việc làm quần quật để lo cho mẹ bệnh. Câu chuyện đó khiến chú rơi nước mắt, và tin Sài Gòn vẫn còn những người trẻ có hiếu, biết yêu thương.
Phần 7: Chuông nhà thờ Đức Bà – ký ức không thể mất
Đứng trước Nhà thờ Đức Bà, chú nghe chuông vang giữa dòng xe cộ ngổn ngang. Chú chợt khóc, vì âm thanh ấy kéo về tuổi thơ: những sáng Chúa nhật dắt tay mẹ đi lễ, những buổi trưa nắng nghe chuông mà biết giờ nghỉ trưa.
Chú nói:
“Tiếng chuông vẫn y nguyên, nhưng người nghe đã khác. Tôi mong mọi người dừng lại một phút, lắng nghe nó – để nhớ rằng Sài Gòn này đã từng rất đẹp, rất hiền.”
Phần 8: Kết – ai cũng có thể góp phần giữ hồn Sài Gòn
Kết thúc buổi trò chuyện, chú gửi gắm:
“Sài Gòn thay đổi là điều tự nhiên. Nhưng chính cách sống tử tế, lịch sự, sẻ chia của mỗi người hôm nay sẽ quyết định Sài Gòn mai sau.”
Tôi cũng mong, qua video này, bạn hiểu rằng:
– Sài Gòn không phân biệt vùng miền.
– Miễn bạn sống tử tế, bạn đã góp phần làm nên nét đẹp của Sài Gòn.
Hãy giữ nụ cười, câu chào, và tấm lòng sẵn sàng giúp đỡ – đó chính là hồn Sài Gòn.
🎬 Cảm ơn bạn đã đọc đến cuối. Nếu thấy câu chuyện này ý nghĩa, hãy chia sẻ và đăng ký kênh để cùng tôi lan tỏa những giá trị tốt đẹp của Sài Gòn.
SaiGonXua #SaiGonNay #VietKieu #HoiNgoSaiGon #KyUcSaiGon #SaigonMemories #HoChiMinhCity #VietnamStories